Vạn Tộc Chi Kiếp

“...”

Tô Vũ cạn lời. Không thể không nói, tên Lam Thiên kia quả thật rất khó chơi.

Không sợ người xấu tàn nhẫn, không sợ người xấu độc ác.

Chỉ sợ kẻ xấu có văn hóa!

Kẻ đó dù có thực lực mạnh, kể cả là vô địch, Nhân tộc cũng có thể chém giết!

Nhưng người ta không giết người, chỉ chơi tư tưởng chiến!

Đại Hạ Văn Minh học phủ quả nhiên lợi hại, ngay cả phản đồ trốn ra ngoài cũng phải là tiểu nhân âm hiểm như vậy.

Quả nhiên, lăn lộn vài thập niên trong học phủ không có kẻ nào đơn giản.

Dù nhìn như Chu Minh Nhân bị bọn họ xoay vòng vòng, nhưng nếu nghiêm túc, ông rất nhẹ nhàng giải quyết khốn cảnh, trong thời gian qua, tai hoạ ngầm trong đơn thần văn nhất hệ đã bị ông giải quyết rất nhiều.

Đơn thần văn nhất hệ vốn bị làm cho sắp tan vỡ, mấy ngày nay hình như đã lại đoàn kết.

Vị trí mạch chủ không vội đề cử người thay, mà là treo khẩu vị mọi người, làm cho một ít Lăng Vân và vài vị Các lão đều trở nên ngoan ngoãn.

Một cục xương bự nắm trong tay, ta chưa quăng ra ngoài, nếu các ngươi ngoan một chút, có lẽ ta sẽ cho ngươi.

Như vậy, mấy ngày nay, đơn thần văn nhất hệ đoàn kết hơn trước rất nhiều.

“Người này...”

Tô Vũ nhíu mày ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: “Nên giết! Hơn nữa phải nhanh! Có phải hiện tại thanh danh Thủy Ma giáo không tệ lắm đúng không?”

“Đúng vậy!”


Hạ Hổ Vưu thở dài: “Ở Đại Hạ phủ, chúng ta luôn gọi là Vạn Tộc Giáo, mọi người cũng không có khái niệm gì, nhưng ở vài đại phủ khác, Vạn Tộc Giáo là Vạn Tộc Giáo, Thủy Ma giáo là Thủy Ma giáo... Đúng rồi, tên chính thức của bọn họ không phải Thủy Ma giáo, mà là Thánh giáo!”

Hạ Hổ Vưu phun tào: “Có vài kẻ cũng gọi theo là Thánh giáo, ngươi nói xem, bọn chúng có phiền toái hay không?”

“Mấy năm nay không ai đối phó với hắn ư?”

Hạ Hổ Vưu buồn bực: “Đương nhiên là có chứ, ta... các Phủ Chủ, đã từng tự mình ra tay truy kích hắn, đuổi theo hơn ba tháng, cuối cùng người mất tích, tìm mãi không thấy, khi mấy vị Phủ Chủ trở về, người ta lại xuất hiện! Hắn là cường giả Cải tạo hệ, có thể cải tạo chính mình thành Thủy Ma tộc, ngươi ngẫm xem, năng lực che giấu của hắn lợi hại thế nào, tùy tiện cải tạo một chút thì sẽ biến thành một người khác.”

Tô Vũ câm nín, cảm thấy cũng đúng.

“Vậy không truy tung được à?”

“Bị vô địch tỏa định, hắn sẽ trốn không thoát, mấu chốt là không tỏa định được, gia hỏa này quá giỏi ẩn giấu!”

Hạ Hổ Vưu dứt lời, nhìn về phía đại viện trước mặt, bĩu môi nói: “Vậy mà lại là viện nghiên cứu của hắn, ta biết ngay mà, quanh trung tâm nghiên cứu Văn Đàm này đều là viện nghiên cứu nhãn hiệu lâu đời, vậy mà lão già kia có lòng tốt đưa một viện nghiên cứu lớn cho ngươi, ra là của hắn ta, thật đen đủi!”

Viện nghiên cứu cũ chiếm diện tích rất lớn, viện nghiên cứu mới thì nhỏ hơn.

Đơn thần văn nhất hệ đưa một viện nghiên cứu nhãn hiệu lâu đời cho Tô Vũ, giờ xem ra chỉ sợ cũng ghét bỏ đen đủi, không có ý tốt.

Tô Vũ không thèm để ý, tủm tỉm cười gạt đi: “Không sao cả, càng lớn càng tốt, không chừng Lam Thiên kia còn để lại chút thứ tốt gì đó...”

“Nghĩ gì thế!”

Triệu Minh ngắt lời: “Đừng nằm mộng, sau khi hắn trốn chạy, Cầu Tác Cảnh, Chiến Thần điện, Đại Hạ phủ đều tới đây, lật tung viện nghiên cứu và nơi ở của hắn! Thứ mang đi được thì đều mang đi hết rồi, còn lại cũng bị học phủ phong ấn, chỉ chừa cái vỏ rỗng.”

“Thậm chí có vô địch tự mình mang đội tới tra, ngươi cảm thấy có thể để lại thứ gì cho ngươi à?”

Tô Vũ phì cười, hắn chỉ nói vậy thôi, đương nhiên không nghĩ sẽ thật sự tìm được cái gì.


Viện nghiên cứu Lam Thiên... Tô Vũ không nhiều lời, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, ầm vang một tiếng, bảng hiệu vốn rách nát trực tiếp bị hắn đánh dập nát!

“Từ hôm nay trở đi, đây là viện nghiên cứu Nguyên Thần!”

Tô Vũ vui vẻ cười, quay đầu nói: “Hạ Hổ Vưu, nhiệm vụ này giao cho ngươi, kiếm cho ta một cái biển nhé!”

“Treo biển hành nghề à?”

“Tùy tiện treo lên là được, không cần tổ chức lễ nghi gì đâu.”

Tô Vũ lôi kéo mọi người vào trong: “Đi thôi, vào xem nào!”

......

Trong lúc Tô Vũ và mọi người đi vào xem viện nghiên cứu.

Tu Tâm Các.

Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên bật cười, “Tiểu tử, lá gan không nhỏ, dám đánh nát bảng hiệu của người ta... thú vị đấy!”

Dứt lời, ông lại cúi đầu nghiền ngẫm.

Nhiều năm qua, từ khi viện nghiên cứu Lam Thiên bị phong ấn, không ai động đến nó.

Hiện giờ, Tôn Tường phân viện nghiên cứu này cho Tô Vũ, là vô tình hay là cố ý?

Học phủ phong ấn viện nghiên cứu kia nhiều năm cũng có ý tứ dụ dỗ Lam Thiên trở về nhìn xem.

Năm đó hắn đi vội vàng, gần như không mang theo thứ gì.


Sau đó khi điều tra, bọn họ không tìm được tin tức Thủy Ma tộc.

Cầu Tác Cảnh, Chiến Thần điện, Đại Hạ phủ đều cảm thấy, viện nghiên cứu này có thể còn có thứ gì đó không bị bọn họ phát hiện, vô địch cũng không phát hiện ra, vậy thì đó chính là bí mật lớn.

Viện nghiên cứu Lam Thiên bị phong ấn nhiều năm, mãi đến hai năm trước, sau 18 năm phong tỏa mà vẫn không có động tĩnh gì, mới được giải khai phong ấn.

Hiện tại, Tôn Các lão phân cho Tô Vũ.

Ông ta muốn ghê tởm Tô Vũ, hay muốn mượn đao giết người?

Giờ phút này ý chí lực của Vạn Thiên Thánh tản ra tìm tòi toàn bộ học phủ, lẩm bẩm: “Ngươi còn ở trong học phủ sao?”

Bản lĩnh ẩn thân của tên kia rất lợi hại!

Ai biết hắn có lén quay về Đại Hạ phủ, lẻn vào Văn Minh học phủ hay không.

Mới vừa rồi biển hiệu của hắn đã bị đánh nát, hắn sẽ xuất hiện sao?

Sẽ lộ ra manh mối sao?

Tra xét một phen, Vạn Thiên Thánh chợt lắc đầu, thu hồi ý chí lực.

Mặc kệ hắn!

Dù ở đây thì hắn cũng không dám hiện thân.

Tên kia cũng minh bạch, không ít người tỏ vẻ mặc kệ hắn, để hắn thu nạp Vạn Tộc Giáo, thật ra đến khi Vạn Tộc Giáo nhất thống, đó chính là ngày hắn chết, là cơ hội tốt để một lưới bắt hết!

Có vài lão gia hỏa có thể đang chờ hắn làm như vậy đấy.

Thu nạp Vạn Tộc Giáo xong, tốt nhất là làm cái nghi thức đăng cơ, tới lúc đó, chỉ sợ nhiều vị vô địch sẽ tới đuổi giết hắn.

Vạn Thiên Thánh mỉm cười, nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ.


Tiểu gia hỏa Tô Vũ này không biết là may mắn hay xui xẻo, nếu tên kia thật sự ở trong học phủ, lại thấy Tô Vũ đánh nát biển của hắn, có lẽ hắn ta sẽ không để yên cho Tô Vũ.

“Nếu dụ hắn ra được cũng tốt!”

Lam Thiên...

Trong lòng Vạn Thiên Thánh mặc niệm một tiếng, thám tử ta an bài ư? An bài cái rắm nhà ngươi, mấy năm qua ngươi mượn dùng thanh danh ta, ta chỉ lười để ý mà thôi.

Chờ ngày nào đó bắt được tên vô địch phản đồ kia, lúc đó ta sẽ tính sổ với ngươi!

...

“Khụ khụ khụ...”

Mở ra cánh cửa phủ đầy bụi, một luồng không khí cũ nát xen lẫn mùi máu hỗn tạp phả vào mặt mấy người Tô Vũ.

Ngô Gia ho khan một tràng, che mũi than thở: “Thối quá!”

Triệu Minh cười nói: “Bình thường, Cải tạo hệ giết chóc nhiều, hôm nay cắt cánh tay, ngày mai cắt móng vuốt, năm đó đại yêu chết trong viện nghiên cứu này còn nhiều hơn trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.”

“Chúng ta không sát sinh...”

Tô Vũ và Trần Vĩnh đồng thanh phản bác, sau đó hai người liếc nhìn nhau, Trần Vĩnh và Tô Vũ đều cười cười không lên tiếng.

Những người khác quỷ dị nhìn hai người bọn họ.

Hai ngươi nghiêm túc à?

Vậy thiên phú tinh huyết ở đâu ra, các ngươi tự mua sao?

Đặc biệt là Triệu Minh, y cực kì cạn lời, trước sau Hồng Đàm mang theo bao nhiêu đại yêu vào trung tâm nghiên cứu, hai người các ngươi thật sự không biết sao?

Hiện tại thì sao?

Xương cốt cũng không còn đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận