Vạn Tộc Chi Kiếp

"Được thôi, có tiền rồi thì cũng nên trả tiền."

Hạ Hổ Vưu nói mà ánh mắt hơi rưng rưng, có chút bi thương, ngươi đừng trả a.

Hiện tại cậu thật sự không quá tình nguyện nhận tiền từ tay hắn.

Tô Vũ nợ tiền mới tốt.

Nhìn xem, lần trước hắn thiếu tiền, Hợp Khiếu pháp liền về tay Hạ gia, Tịnh Nguyên quyết cũng sẽ sớm về chỗ Trịnh gia, Phệ Hồn quyết trước đó cũng đã về túi Hạ gia.

Tô Vũ có mắc nợ, mọi người mới dễ đàm phán.

Nếu hắn dư dả thì không tốt chút nào.

"Tổng cộng bao nhiêu?"

"9000 điểm!"

Tô Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa tấm thẻ công huân thẻ vừa cầm tới qua cho cậu, đoạn nói: "Còn dư lại 1000 điểm thì ngươi giúp ta đưa cho Ngô Lam một phần, Hồ Thu Sinh một phần."

Hạ Hổ Vưu gật đầu, cười khan một tiếng, Trịnh Vân Huy thì không khỏi mừng thầm, Tô Vũ không có đưa tiền trả ta, tốt lắm!

Tô Vũ không để ý đến gã, hắn suy nghĩ một chút lại nói: "Lần trước Hạ Ngọc Văn đã gửi 5000 điểm công huân, ta bỏ ra cho Chu Hạo tầm 3000 điểm, còn thừa lại 2000, mập mạp, ngươi giữ 2000 điểm để mua tinh huyết cho ta đi, danh sách thì để ta thống kê lại rồi sẽ gửi ngươi."


Có tiền liền sử dụng, Tô Vũ không phải là kẻ sẽ tiết kiệm mấy thứ như vậy.

Động một tí liền bỏ ra mấy ngàn mấy vạn điểm công huân, hắn dùng tiền còn bạo tay hơn so với các vị Sơn Hải khác.

"Còn có, dựa theo thỏa thuận trước đó, Hạ gia truyền bá Hợp Khiếu pháp ra ngoài thì ta sẽ lấy mỗi người 1 điểm công huân, đừng quên chia hoa hồng cho ta!"

Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: "Dĩ nhiên rồi, ngươi cứ yên tâm, bất quá dưới tình huống bình thường thì một năm mới kết toán một lần, nếu ngươi có nhu cầu cấp bách thì cứ nói trước với ta một tiếng, ta sẽ bảo người kết toán cho ngươi là được."

"Ừm!"

Khương Mục nhìn Tô Vũ một lúc, chợt mở miệng hỏi: "Tô Vũ, ngươi tiến vào Vạn Thạch rồi à?"

"Ừm, Vạn Thạch tứ trọng."

Mấy người trong phòng nghe thế liền liếc mắt nhìn nhau, thật nhanh a!

Chỉ không gặp hắn có mấy ngày mà đã lên tứ trọng rồi!

"Hạ Hổ Vưu, ngươi thì sao?"

"Ta..." Hạ Hổ Vưu cười khan đáp: "Vừa vào Vạn Thạch, vừa vào thôi!"

Tô Vũ căn bản không tin, nhưng cũng không có ý định bóc trần, chỉ hỏi sang chuyện khác: "Ngày mai là khánh điển khai phủ, Đại Hạ vương có trở về không?"


"Hẳn là có."

Hạ Hổ Vưu hào hứng đáp: "Không biết lần này tổ gia gia trở về thì sẽ mang theo bảo vật gì. Hồi khánh điển khai phủ 300 năm, ngài ấy đã bổ một khối không gian Kim Bằng giới mang về, cho Đại Hạ Chiến Tranh học phủ dùng làm bí cảnh, không rõ năm nay thì sao."

Tô Vũ cảm thấy hơi quen quen, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra trước đây Liễu lão sư đã từng kể chuyện này.

Khó trách có chút quen tai!

Đại Hạ vương dùng một đao bổ mảnh vỡ không gian về đây, đúng là thập phần mãnh nhân.

Tô Vũ nghe xong liền ôm lòng mong đợi.

Ngày mai là tròn 350 năm, Đại Hạ vương hẳn là sẽ mang đồ tốt gì đó cho học phủ nhỉ?

Đương khi bọn hắn rộn rã trò chuyện, Hồ Thu Sinh vẫn nho nhã như cũ, đi từ trên lầu xuống, có điều biểu cảm lại hơi chút bất đắc dĩ, thấy Tô Vũ thì khẽ cười nói: "Tô Vũ, duyệt cho ta một cái phòng thí nghiệm hoặc là phòng tài liệu riêng đi, hai vị trên lầu kia ghét bỏ ta vướng bận."

Ai!

Dạng thiên tài văn hóa như ta thế mà còn bị hai tiểu cô nương ấy chê bai.

Tô Vũ dở khóc dở cười, gật đầu đáp: "Lầu hai có mấy gian phòng, ngươi tùy tiện chọn một phòng trống nào mà ngươi thích là được."


"Vậy đa tạ."

Hồ Thu Sinh nói tiếng cám ơn, suy nghĩ một chút lại nói: "Tô Vũ, dù sao chúng ta cũng là Văn Minh sư, ta biết kế hoạch tiếp theo của ngươi là tìm ra Nguyên Thần khiếu, thế nhưng chỉ e muốn tìm được Nguyên Thần khiếu thì không có đơn giản như vậy. Dĩ nhiên kế hoạch này vẫn phải tiếp tục tiến hành, nhưng bên cạnh đó, ta nghĩ có thể phân bớt nhân lực ra để nghiên cứu công pháp phụ trợ hợp Thần khiếu."

Hồ Thu Sinh phấn chấn nói: "Nếu có thể suy luận ra Hợp Khiếu pháp thì ta nghĩ cũng có thể suy luận được công pháp hợp Thần khiếu. Tuy rằng muốn hợp Thần khiếu thì phải đến Sơn Hải mới có tác dụng, thế nhưng ta kiến nghị chúng ta bên này nên bắt tay vào làm luôn từ bây giờ thì hơn, chờ tới khi Sơn Hải mới lại đi nghiên cứu thì thật là chậm trễ."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người trong phòng liền sáng lên!

Hạ Hổ Vưu buông bài xuống, hào hứng hùa theo: "Tô Vũ, ta cũng kiến nghị thử một chút. Nguyên Thần khiếu thì chỉ có thể trông chờ vào ngươi, thế nhưng công pháp hợp Thần khiếu thì cứ để mấy người bọn ta cố gắng nghiên cứu thử đã. Cứ dựa theo phương pháp thôi diễn Hợp Khiếu pháp mà suy luận xem sao."

Tô Vũ trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Muốn mở được Thần khiếu rất khó, coi như thật sự thôi diễn thành công công pháp hợp Thần khiếu thì cũng cần phải khai mở 36 cái Thần khiếu, cơ hồ chẳng có bao nhiêu người có thể tu thành..."

Đương nhiên, hắn hoàn toàn có thể làm được.

Đến lúc đó, sở nghiên cứu phát minh thành công công pháp này thì tính phổ biến cũng không cao, có điều xưa nay Tô Vũ làm việc chưa bao giờ để ý tới cái thứ gọi là tính phổ biến, hắn chỉ quan tâm nó hữu hiệu là được.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ liền gật đầu, "Được, vậy thì trước tiên mọi người phân chia công việc, làm trước công tác chuẩn bị đi, tuy rằng hạng mục này không gấp, thế nhưng công pháp hợp Thần khiếu lại quá ít ỏi, dẫn tới nguồn tư liệu để chúng ta tham khảo cũng sẽ hạn hẹp, vì vậy hạng mục này tương đối khó!"

Nhân tộc sở hữu không ít công pháp hợp Nguyên khiếu, cho nên tư liệu dồi dào, giá trị tham khảo cao.

Công pháp hợp Thần khiếu thì ngược lại, không chỉ có rất ít mà muốn đạt được cũng không dễ.

"Cứ thử một chút đi!"

Đám người Hạ Hổ Vưu đều thấy cực kỳ hứng thú, đây mới là căn cơ của bọn họ, dĩ nhiên, không phải nói Chiến Giả đạo không tốt, nhưng dù sao thì các thành viên ở đây cũng đều lấy Văn Minh sư đạo làm chủ, bao gồm cả Trịnh Vân Huy.

Tuy rằng hầu hết mọi người đều nghĩ gã là mãng phu, thế nhưng cái tên này vẫn luôn nỗ lực nâng cao đẳng cấp Văn Minh sư của chính mình.


Đẳng cấp Văn Minh sư càng cao thì kéo theo thần văn cũng sẽ càng mạnh mẽ, tỉ như Trịnh Vân Huy sở hữu thần văn có đặc tính chữa trị, nếu thần văn của gã đến nhị giai, tam giai... Vậy thì khi đó công dụng của nó sẽ tương đương với khả năng nhỏ máu trùng sinh của Chiến giả Nhật Nguyệt.

Dù gã có thụ thương nặng tới đâu thì một khi thần văn chữa trị của gã đủ cường đại, thì nó hoàn toàn có thể trị liệu giúp gã, tương đương với kéo dài bản mệnh hơn so với người khác.

Thấy Tô Vũ đồng ý, tất cả mọi người đều vui mừng. Có hắn góp sức vào, tính khả thi sẽ càng cao.

Đúng lúc này, trên lầu bỗng có tiếng người không vui quát vọng xuống: "Ta còn tưởng ta mới là tổ trưởng tổ công kiên."

"..."

Tô Vũ phì cười, hét với lên: "Hiện tại mới chỉ ở giai đoạn trù bị, ở đâu ra tổ công kiên. Trước mắt chủ yếu là thu thập tư liệu, bao gồm cả tinh huyết của những chủng tộc trời sinh am hiểu phương diện ý chí lực… Những vật này đều cần mất không ít thời gian đi chuẩn bị. Chưa lập tức bắt tay vào nghiên cứu được đâu."

Hắn không vội.

Muốn hợp nhất Thần khiếu thì phải đợi đến cảnh giới Sơn Hải, hiện tại nhắc tới Sơn Hải cảnh vẫn còn sớm lắm.

Đuổi Ngô Lam đi xong, Tô Vũ liền quay sang gọi Hạ Hổ Vưu: "Mập mạp..."

"Còn gọi nữa à!"

Hạ Hổ Vưu tức giận, nãy giờ ngươi gọi mấy lần ta đều ghim, thấy ta không nói gì, ngươi lại lấn lướt tiếp tục gọi có phải không?

"Khụ khụ, Hổ Vưu, chúng ta bàn chút chuyện đi."

"Này còn tạm được!"

Hạ Hổ Vưu lúc này mới dễ chịu, cậu cười rộ lên, vui vẻ đi theo Tô Vũ tiến vào phòng trà bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận