Vạn Tộc Chi Kiếp

"Trở về là tốt..."

Lão phủ trưởng nhìn hắn cảm khái một tiếng, ông đi lên trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiếp đó đá hắn một cước, cười ha hả nói: "Không có quy củ gì cả, bằng hữu của ngươi đều ở phía dưới kìa, không chiêu đãi một chút à? Không có chút lễ tiết nào của người Nam Nguyên!"

Tô Vũ nở nụ cười, lão phủ trưởng hình như càng già thêm rồi.

Bất quá, thoạt nhìn vẫn coi như khỏe mạnh.

Thấy lão phủ trưởng, Tô Vũ không nhịn được nghĩ đến quãng thời gian lúc trước, ông ấy ngày ngày bị Liễu lão sư mắng cho gà bay chó chạy, cõng vô số nồi đen, râu ria đều kém chút đã bị bứt sạch.

Đáng tiếc, bây giờ Liễu lão sư đã không còn ở chỗ này, mà phải tới Chư Thiên chiến trường nguy hiểm trùng trùng.

Tô Vũ hàn huyên vài câu với lão phủ trưởng, phía dưới cửa thành đã mở ra, Thành Vệ quân tiến lên nghênh đón học viên đi cùng Tô Vũ.

Tô Vũ hô lớn xuống dưới tường thành: "Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, nhiệm vụ cũng không vội, ta không ở cùng các ngươi, chút nữa ta muốn về nhà một chuyến!"

Phía dưới mọi người đồng loạt gật đầu, đi theo Thành Vệ quân vào nơi mà Nam Nguyên đã an bài.

Sắc trời hiện giờ cũng mơ hồ chuyển tối.

Trong đêm đi quá gấp gáp, Tô Vũ cũng thấy mỏi mệt, bất quá cũng không có gì đáng ngại, hắn hàn huyên với đám Hạ Binh chốc lát rồi mới xuống tường thành.

Đi một đoạn, lão phủ trưởng giống như định nói gì đó, Tô Vũ bèn giành lời nói trước: "Cự Sơn tiền bối, những người khác đi rồi sao?"

Trong hư không, Cự Sơn không hiện ra thân ảnh mà chỉ truyền âm: "Đều đi rồi, bất quá Nam Nguyên hình như có Sơn Hải cảnh tồn tại, ta cảm ứng được, bất quá không biết cụ thể ở đâu."


Tô Vũ cũng không thấy bất ngờ, đại khái là người của Hạ gia tới tra di tích.

Có Sơn Hải của Hạ gia, thậm chí là Nhật Nguyệt ở đây thì cũng tốt, hắn sẽ yên tĩnh một thoáng, đám Vu Hồng đại khái sẽ không dám tới gần Nam Nguyên.

Tô Vũ cười thầm, nếu mình nói di tích ngay bên trong Nam Nguyên thành, cũng không biết những người kia có trực tiếp công thành hay không.

Lão phủ trưởng thì không quá để ý, ông biết có người đang bảo vệ Tô Vũ bèn nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Trở về nghỉ ngơi mấy ngày, an tâm đi, qua năm mới thì trở lại Đại Hạ Văn Minh học phủ, đừng chơi đùa lung tung, biết chưa?"

Lão phủ trưởng cũng không tiện nói thêm cái gì, chẳng qua là cảm thấy hôm nay Tô Vũ trở về cùng ngày đó khi hắn rời đi đã hoàn toàn khác biệt.

Biến hóa quá lớn!

Không phải hình dạng, không phải thực lực mà là khí chất.

Khi đi, Tô Vũ chỉ là mọt sách nhỏ con, cả người khiêm tốn, nho nhã hiền hòa, tuy hơi láu cá nhưng từ ánh mắt thì vẫn thấy là tiểu gia hỏa khiêm tốn. Nhưng ngày hôm nay Tô Vũ lại có vẻ biến hóa rất lớn!

Cực kỳ giống Liễu Văn Ngạn mà ông gặp ở hơn bốn mươi năm trước.

Sau này, hơn bốn mươi năm rèn luyện, Liễu Văn Ngạn mới biến thành bộ dáng ngày hôm nay.

Tô Vũ mỉm cười gật đầu, "Lão phủ trưởng yên tâm! Ta không phải loại người như vậy!"

Nói xong, hắn bèn chuyển sang chuyện khác: "Cha ta có gửi thư cho ta không? Tại Đại Hạ phủ, ta chẳng nhận được tin tức gì của ông ấy cả.”

"Có, hắn có truyền lời về..."

Sau lưng, Hạ Binh nãy giờ vẫn không nói gì, hiện giờ nghe Tô Vũ nhắc tới chuyện này thì y mới lên tiếng: "Không nói gì nhiều, phụ thân ngươi chỉ hỏi ngươi có tình yêu tình báo gì chưa? Nếu như không có thì hắn sẽ giới thiệu cho ngươi một người là con gái của Bách phu trưởng, trông rất xinh xắn."

"..."

Lão phủ trưởng cười lớn không ngừng, Tô Vũ cạn lời, dở khóc dở cười hỏi lại: "Cha ta chỉ hỏi cái này thôi ạ?"

"Đúng thế!"

Hạ Binh cũng bật cười: "Chuyện khác không cần lo lắng, nửa năm qua Trấn Ma quân không có nhiều chiến dịch, tiếp theo có thể sẽ có một nhóm Trấn Ma quân luân chuyển cương vị, rút lui khỏi tuyến đầu, rút về đại bản doanh nhân tộc, cũng chính là phía sau Chư Thiên chiến trường. Phụ thân ngươi có lẽ là nằm trong nhóm người này, như thế thì sẽ an toàn hơn."

Dứt lời, y nhìn về phía Tô Vũ: "Dùng chiến lực của ngươi bây giờ mà gia nhập Trấn Ma quân, thậm chí là Long Võ vệ cũng không thành vấn đề. Long Võ vệ hoan nghênh ngươi gia nhập, nguyện vọng lớn nhất của phụ thân ngươi chính là gia nhập Long Võ vệ."

Tô Vũ cười đáp: "Được rồi, ta còn chưa tốt nghiệp mà."

"Ngươi..."

Hạ Binh không còn lời nào để nói, bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi giết không ít Đằng Không nhỉ?"


"Cũng tạm ạ!"

Tô Vũ cười khẽ: "Hạ thúc, có phải ở Nam Nguyên có cường giả tới hay không?"

Hạ Binh không lên tiếng.

Tô Vũ cười khì: "Người khác không biết, ngươi và thành chủ đại khái là sẽ biết, Long Võ vệ là tư quân của Hạ gia, còn có thể giấu giếm các ngươi à?"

Đối phương ăn uống ngủ nghỉ, bao gồm cả nghỉ ngơi thường ngày khẳng định sẽ do Hạ Binh cùng thành chủ an bài.

Không có khả năng trực tiếp đến mà chẳng thông báo gì.

Hạ Binh muốn nói lại thôi.

Tô Vũ thản nhiên bảo: "Không có việc gì, ta và Hạ Hầu gia đã nói tới chuyện này, chính là vì ta nên mới tới tìm di tích đúng không?"

Nghe Tô Vũ tùy tiện nói ra ba chữ Hạ Hầu gia, Hạ Binh cũng không giấu giếm nữa, gật đầu đáp: "Phải, là người của Long Võ vệ và Ám Vệ! Long Võ vệ có hai đội ngũ phân sáng tối. Chúng ta là sáng, bọn hắn là tối. Ám Vệ mới thật sự là lực lượng chính, có một vị thống lĩnh đã đến!"

"Vị ấy thực lực gì?"

"Có thể là Nhật Nguyệt."

Hạ Binh lắc đầu, "Ta cũng không rõ nữa, người bên Ám Vệ không nhiều nhưng đều là cường giả, vị đại nhân kia mang theo vài người cấp dưới đều là Sơn Hải cảnh, đối phương có khả năng sẽ là Nhật Nguyệt, chuyện khác thì ta không biết."

Dứt lời, y lại nói: "Cụ thể tại sao họ tới, ta cũng không quá rõ ràng, phỏng đoán của ngươi chắc là đúng."

"Hạ thúc, ngươi nói thật cho ta biết không sợ có kẻ tìm ngươi gây phiền phức à?"

Hạ Binh phất tay: "Không sao, chính ngươi đều rõ rồi, bọn hắn tới tìm đồ của ngươi thì ít nhiều gì phải chào hỏi, ta cũng không tính là tiết lộ cơ mật. Tại Long Võ vệ, Phủ chủ đã từng nói, cơ duyên của ai thì là tạo hóa của riêng họ, người nào lấy được thì đó chính là vận khí của hắn, nếu cường thủ hào đoạt, trừ phi mình nguyện ý, bằng không thì chính là xâm phạm lợi ích cá nhân. Đại Hạ phủ không cho phép xảy ra chuyện như vậy. Mấy vị kia, dù cho tìm được thì cũng phải thương lượng với ngươi."


Tô Vũ cười nói: "Phải không? Vậy không có sự đồng ý của ta, cũng không hỏi ý ta liền đến tìm, cần gì phải thế chứ?"

Hạ Binh nghẹn lời.

Tô Vũ trấn an: "Không sao cả, kệ bọn hắn đi."

Hắn cũng không thèm để ý, Nam Nguyên có di tích sao?

Ta có biết đâu!

Các ngươi có năng lực thì tự tìm đi, tìm được là bản lĩnh của các ngươi, dựa theo quy củ, cũng phải chia cho ta ba phần, các ngươi có bản lĩnh thì mau mau tìm ra nhé.

"Sơn Hải tới mấy người?"

"Ta thấy được 3 vị."

Tô Vũ gật đầu, một vị Nhật Nguyệt, ba vị Sơn Hải, có vẻ là rất coi trọng.

Bên này cách Tinh Lạc sơn hơn ba trăm dặm, không tính quá xa.

Dùng tốc độ của Nhật Nguyệt cùng Sơn Hải, muốn chạy tới cũng không mất quá lâu.

Đương nhiên, dù sao cũng hơn ba trăm dặm đường, vẫn phải mất một khoảng thời gian, khả năng là cần mấy vị này tới góp tay.

Tô Vũ không nói gì nữa, tiện tay lấy ra một tấm thẻ công huân đưa cho lão phủ trưởng, đoạn nói: "Phủ trưởng, ngày đó Liễu lão sư viết Lôi Nguyên đao cho ta, ngài ấy bảo ta về sau phải trả lại gấp trăm lần, hiện tại ta trả được rồi, đưa cho ngài, ngài cầm lấy đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận