Vạn Tộc Chi Kiếp

Chứng kiến một màn này, Vu Hồng triệt để nổi điên!

Bà ta gầm lên giận dữ, ầm ầm một tiếng, một viên thần văn trực tiếp nổ tung!

Tiếng vang dữ dội, thân thể Hồ Hạo bị thần văn của bà ta nổ cho máu thịt be bét, thần văn cự thú của lão Trịnh cũng trong nháy mắt bạo liệt, một tiếng vang thật lớn tiếng truyền đến, thân thể Hồ Hạo chia năm xẻ bảy!

Ngay thời điểm nhục thể bị chia năm xẻ bảy, ông nhịn không được bỗng thấy hơi bi ai, mẹ nó, Tô Vũ nói đúng, ta thật sự không chịu được nữa!

Sớm biết thế thì ta liền tin ngươi!

Quá thê lương!

Mà đúng lúc này, một vệt kiếm mang bắn vọt tới chỗ đám Chu Bình Thăng, Chu Bình Thăng vừa muốn đánh tan kiếm mang ấy, Kim Vũ Huy đã quát: "Lui ra!"

Đó là thần phù kiếm mang!

Không phải do Tô Vũ ra tay!

Thần phù này vốn là do Tô Vũ lấy được từ chỗ Địch Phong, hôm nay lại là dùng để đánh nghi binh.

Chu Bình Thăng cấp tốc rút lui, bịch một tiếng, một người bên cạnh hắn ta bỗng nhiên bị Tô Vũ đột ngột xuất hiện chém văng đầu.

Tô Vũ nhíu mày, cấp tốc tan biến, rút lui ngay.

Kim Vũ Huy!

Đồ hỗn đản kia dù sao cũng là nửa bước Nhật Nguyệt, ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, Tô Vũ không thể gạt được ông ta, nếu không phải có Kim Vũ Huy luôn miệng nhắc nhở thì hắn đã sớm giết sạch đám Lăng Vân dưới thất trọng.

Hiện giờ hắn cũng chỉ mới giết được ba vị Lăng Vân cảnh!

Kim Vũ Huy vội quát: "Đồ đần độn, kết thành pháp trận, phong tỏa bốn phương, giọt nước cũng không thể không lọt!"


Bốn vị Lăng Vân còn sống cấp tốc kết trận.

Phong tỏa tứ phía!

Tô Vũ thoáng cái đụng phải ngăn cách, mấy người đồng thời ra tay, nhưng mà Tô Vũ đã biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc, hắn đã xuất hiện cách đó trăm thước, sắc mặt tái nhợt, nhếch miệng nở nụ cười.

Mà bên kia, Vu Hồng cùng lão Trịnh đánh nổ thân thể Hồ Hạo, vừa muốn tiếp tục ra tay để diệt sát ý chí lực của Hồ Hạo, phá toái biển ý chí của ông thì Hạ Văn cách đó không xa liền gầm lên giận dữ, ầm ầm vang dội, thân thể Thang Vân Phi bị y đánh nổ, vẻ mặt Hạ Văn ảm đạm, cấp tốc thoát ly chiến trường, đánh tới hướng Vu Hồng, giúp cho Hồ Hạo có thời gian để vội vàng khôi phục thân thể.

Văn Minh sư Sơn Hải cảnh, thân thể phá nát thì phần lớn cũng không trực tiếp tử vong, đều có thể cưỡng ép dung hợp lại thân thể.

Chiến giả thì đại khái sẽ trực tiếp ngã xuống.

Đây chính là sức mạnh của Văn Minh sư!

Thân thể Hồ Hạo khôi phục xong nhưng lại yếu đuối vô cùng, thấy Hạ Văn đến giúp thì ông cười thảm: "Xong rồi, thân thể của lão tử đã hủy, biết vậy thì chẳng làm!"

Sớm biết thì ông đã tin tưởng Tô Vũ, mang thêm mấy người bằng hữu đi cùng!

Đệch!

Thân thể phế đi rồi!

Vô vọng với Nhật Nguyệt!

"Tu lại là được!"

Hạ Văn nổi giận gầm lên một tiếng, kêu thảm cái gì, tu lại là được, bắt đầu tu từ Thiên Quân mà lên, bây giờ còn có Hợp Khiếu pháp của Tô Vũ, độ khó sẽ không lớn như trước đây, tốn mấy chục năm tu bổ lại thì sẽ không có vấn đề gì!

Vu Hồng và lão Trịnh đều rống giận gào thét, vừa rồi họ phải trả một cái giá lớn, kết quả vẫn không thể nào đánh chết Hồ Hạo, tên phế vật Thang Vân Phi thế mà lại bị Hạ Văn đánh nổ thân thể.


Mà Hạ Văn cũng là Sơn Hải thất trọng, giờ phút này một người chiến với bọn hắn, hai bên đều là thân thể bị trọng thương, thế lực cũng coi như ngang nhau.

Đúng vào lúc ấy, có một tiếng hét thảm truyền đến!

Bịch một tiếng!

Tô Vũ đột nhiên biến mất, lần này, hắn không ra tay với đám Chu Bình Thăng mà là lén phóng tới giết tên cường giả Phi Lang tộc đang bị vây quanh.

Bốn yêu thú đang vây đánh Phi Lang, Tô Vũ bỗng nhiên gia nhập, Cục lông nhỏ cắn một cái vỡ một viên thần văn, Tô Vũ thì bùng nổ nguyên khí, thực lực Lăng Vân cảnh triển lộ không thể nghi ngờ, một đao chém ngang lưng sói!

Bốn con yêu thú càng là thừa dịp Phi Lang bị thương mà đòi mạng hắn!

Cơ hồ trong nháy mắt, Ảnh Tử xuyên thấu vào đầu Phi Lang, Thủy Nhân hút sạch hết thảy huyết dịch, Toan Nghê vỗ một trảo đánh gãy móng vuốt, Toản Sơn ngưu cũng đạp một móng xuống!

Toàn bộ kết hợp ra tay, trong chớp mắt, tên Lăng Vân cửu trọng của Phi Lang tộc đã bị vây giết!

Tô Vũ thở hổn hển nhìn về phía đám Chu Bình Thăng, "5 đấu 4, chúng ta 5, các ngươi 4!"

Thú vị không?

Người của ta đông hơn nhé!

Mặc dù Toan Nghê và Toản Sơn ngưu rất yếu, chúng chỉ là Đằng Không cửu trọng, nhưng mà hai chọi một cũng đủ rồi.

Chu Bình Thăng không nói gì, vẻ mặt âm trầm!

Tô Vũ quá khó đối phó.


Tìm không thấy, giết không được, hắn ta là thực lực Lăng Vân cảnh, Tô Vũ cũng thế. Dưới tình hình khoảng cách không lớn, hắn muốn bắt hành tung của Tô Vũ cũng khó khăn!

Tô Vũ đã phát triển đến mức độ này!

Cho dù là dựa vào thiên phú tinh huyết, nhưng quan trọng là đối phương có mà hắn thì không có, đây chính là khoảng cách.

Khắp nơi, đại chiến vẫn còn tiếp tục.

Tô Vũ bên này kỳ thật đã rơi vào thế hạ phong.

Huyết La Sát đã đánh cho lão Thiên Mã và lão Sơn Linh đổ máu không ngừng, tiếp tục như thế, Huyết La Sát hẳn sẽ có thể thắng.

Mà bên chỗ Vu Hồng, thực lực Vu Hồng quả thực rất mạnh, bà ta cùng lão Trịnh hợp lại đánh cho Hạ Văn hộc máu, Hồ Hạo đã khôi phục thân thể yếu đuối, chạy đi tìm Thang Vân Phi cũng mới bị bạo nát thân thể, hai người cách không đối chiến ý chí lực!

Thang Vân Phi cũng không yếu, ngày đó ông ta giao chiến cùng Ngô Nguyệt Hoa, cuối cùng bị Ngô Nguyệt Hoa hạ độc. Ngô Nguyệt Hoa là Sơn Hải bát trọng đỉnh phong nhưng cũng chỉ có thể dựa vào độc mới được, có thể thấy thực lực đối phương rất mạnh.

Thần văn sư Sơn Hải thất trọng vốn mạnh hơn Thần Đan sư, đáng tiếc ông ta tao ngộ Hạ Văn cũng rất mạnh, không mạnh thì không có tư cách hộ đạo cho Hạ Hổ Vưu, lúc này mới bị chém cho phát nổ.

Hiện giờ ông ta giao chiến với Hồ Hạo, cũng xem như thực lực ngang nhau!

Một khi Huyết La Sát bên kia thắng thì toàn bộ chiến cuộc đều sẽ cải biến.

Huống chi, còn có Kim Vũ Huy một mực chưa từng ra tay.

Bên ngoài, Triệu Minh Nguyệt và Vấn Đạo học phủ Vương Minh cũng chiến đấu đến tận lúc này, đánh cho huyết dịch văng đầy, lại vẫn vô phương bắt giữ đối phương, đại chiến không ngừng bùng nổ.

Mà sự chú ý của tầm mắt mọi người đều là Tô Vũ!

Đều là di tích!

Phương pháp chế tạo Thiên phú tinh huyết, Hợp Khiếu pháp, Phệ Hồn quyết, còn có... Cơ sở văn quyết!

Ánh mắt ác độc của đám cường giả kia đều đã nhìn ra, Tô Vũ đã mở ra Thần khiếu, rất nhiều, thậm chí vượt qua 36 cái!

Bằng không, cường độ ý chí lực của hắn không đủ, dù cho có thiên phú tinh huyết thì cũng khó có thể giấu giếm được những Lăng Vân vây bắt xung quanh!


Mà Tô Vũ làm được, mang ý nghĩa rằng cường độ ý chí lực của hắn chỉ sợ có thể so bằng Đằng Không cao trọng!

Yêu nghiệt như thế không chết thì khó mà an tâm!

"Kim phủ trưởng, còn chờ cái gì nữa?"

Vu Hồng lại lần nữa gầm thét, mau giết sạch mấy người trong đám Tô Vũ, miễn cho đêm dài lắm mộng, chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu?

Ngươi rốt cuộc đang chờ cái gì?

Đã đấu tới lúc này, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể thoát thân sao?

Kim Vũ Huy không để ý tới bà, ông ta nhìn lướt quanh khắp bốn phương, lạnh lùng cất tiếng: "Vị bằng hữu trong bóng tối kia, Kim mỗ đã cảm ứng được từ lâu, là địch hay là bạn, xuất hiện một lần thì thế nào?"

Vu Hồng ngớ ngẩn nên ông ta không thèm để ý.

Ngươi cho rằng ta có nắm chắc mà lại không ra tay ư?

Vì ta không chắc nên mới không dám tùy tiện ra tay!

Còn có người!

Rất mạnh!

Đây là cảm giác nguy hiểm từ thực lực nửa bước Nhật Nguyệt cảnh.

"Kim phủ trưởng, đã lâu không gặp!"

Nghe Kim Vũ Huy nói vậy, một vị hán tử thô kệch bất chợt xuất hiện, cười hềnh hệch lộ diện.

"Thì ra là ngươi!"

Kim Vũ Huy thở dài một tiếng, "Cần gì chứ, mấy chục năm trước ngươi đã viễn phó tha hương, bây giờ cũng có chốn cắm dùi ở Đại Chu phủ, còn muốn tham dự tranh đấu của Đại Hạ phủ sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận