Vạn Tộc Chi Kiếp

Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ, “Chư vị, các ngươi cũng biết, vì gia hỏa này mà Hạ gia suýt nữa trở mặt với ta, không phải bởi vì hắn rời bỏ Đại Hạ phủ, mà là Đại Hạ phủ hối hận, không muốn thả người, Văn Minh sư Đại Minh phủ tuy mạnh, nhưng không giỏi đạo công sát...”

Dưới đài, có người kinh ngạc phản bác: “Văn Minh sư vốn không nên dính đến công sát chi đạo! Cái gọi là thuật nghiệp hữu chuyên công, việc tấn công giết chóc, đó là việc của Chiến Giả.”

“Nhảm nhí!” Chu Thiên Đạo mắng: “Vớ vẩn! Đám lão già các ngươi lười thì thôi đi, hiện tại nhìn xem, người trẻ tuổi Đại Minh phủ đều bị các ngươi dạy thành dạng gì rồi? Không tự ngẫm lại đi? Tô Vũ đến Đại Minh phủ, ta muốn nhìn xem hắn có thể xoay chuyển cục diện hay không, ta cảnh cáo đám lão già hỗn đản các ngươi, các ngươi không muốn làm việc, không muốn đánh nhau, đó là chuyện của các ngươi, nhưng các ngươi không được xen vào việc của Tô Vũ!”

Một đám người nhắm mắt im lặng. Coi như không nghe thấy!

Tùy ngài đi, dù sao chúng ta mặc kệ, thế hệ thiên tài trẻ tuổi, ai nguyện ý phản ứng Tô Vũ thì kệ hắn, dù sao bọn họ cũng không quan tâm.

“Tô Vũ muốn lập viện nghiên cứu Nguyên thần!”

Chu Thiên Đạo mở miệng: “Dục Cường thự sẽ chi một phần ngân sách, còn lại cần một ít tư liệu, tài nguyên, nhân thủ, mỗi nhà ra một chút đi.”

“Khụ khụ!”

Trong đám người, có lão giả mở miệng: “Phủ chủ, chuyện này không thích hợp. Chi một phần ngân sách không vấn đề, nhưng tất cả trông cậy vào mọi người thì không tốt lắm đi? Không có viện nghiên cứu nhà ai lại do người ngoài giúp đỡ hết, đúng không? Nếu Phủ chủ không thiếu tiền thì có thể tự mình bỏ ra.”

Giúp Tô Vũ xây viện nghiên cứu, chúng ta chi tiền thì không tốt đâu!

Chu gia ngài có tiền thì cứ chi đi là được.

Chu Thiên Đạo không để ý, “Tiền thì không cần, ta đang nói đến một ít tài nguyên đặc thù, nếu cần! Chư vị, đừng cảm thấy Chu Thiên Đạo ta chuyện bé xé ra to, chư vị đều là người đồng đạo, nên minh bạch phương pháp hợp khiếu này này có lợi thế nào, trước đây Tô Vũ đã nói, hắn muốn suy đoán phương pháp hợp Thần khiếu, bao gồm Nguyên Thần khiếu, ta cảm thấy hắn có hy vọng thành công...”

Lời này vừa nói ra, trong đại điện, các lão nhân liền hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, có người nói: “Đúng là có hi vọng, kỳ thật người trong phủ nghiên cứu không ít, yêu cầu khác thì khó nói, nhưng tư liệu thì có thể cung cấp, cũng có thể đưa ra một ít nhân thủ, dù sao có mấy lão gia hỏa sắp thăng thiên rồi, không thì đưa qua cho Tô Vũ đi.”

“…”


Chu Thiên Đạo mệt tâm.

Người nói chuyện ho nhẹ một tiếng, vội bổ sung thêm: “Đều là người tri thức uyên bác, chỉ là thực lực hơi yếu, cái này cũng đành chịu thôi, có mấy lão gia hỏa đã sắp 300 tuổi, thực lực chỉ mới Đằng Không, đã đến cuối đường. Chúng ta không có cách nào giúp bọn họ kéo dài duyên thọ, không bằng đưa đến chỗ Tô Vũ xem có thể khởi tử hồi sinh hay không, không chừng bọn họ lại sớm ngộ đạo tiến vào Lăng Vân Sơn Hải thì sao?”

Chu Thiên Đạo không còn lời gì để nói, bởi vì lần trước ông cũng dùng lý lẽ y hệt như này để nói với Tô Vũ, ông gật đầu đáp: “Được, tam đại học phủ nhớ lập một phần danh sách cho ta, để xem Tô Vũ có muốn hay không.”

Ông đang nói, ánh mắt bỗng khẽ động, không ít lão nhân cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hóng xem náo nhiệt.

Xem bát quái ư, chúng ta đều thích!

Cuộc sống này quá nhàm chán, nhìn náo nhiệt chút cũng không tồi.

...

Cùng lúc đó.

Bên ngoài phủ thành chủ.

Tô Vũ đi theo một vị thị vệ Đằng Không tràn đầy tò mò, trong lòng hắn cảm thấy bó tay, gia hỏa trước mặt này thôi ngay đi, đừng quay đầu nhìn ta như nhìn kẻ quái dị nữa.

Giờ phút này, cửa lớn cung điện hiện ra trước mắt.

Cánh cửa đang mở rộng, đứng hai bên đều là quân thị vệ Chu gia.

Có không ít cường giả!

Thậm chí Tô Vũ còn cảm nhận được Lăng Vân tồn tại, nhưng hắn không quá để ý, hắn cũng coi như người từng trải đời, hắn còn từng thấy Nhật Nguyệt ngã xuống vài lần.


Thị vệ kia vừa muốn đưa hắn vào cửa, bỗng nhiên người đó nói: “Tô đại nhân, phiền toái tới rồi!”

Tô Vũ nao nao, phiền toái gì?

Đây chính là cổng lớn Chu gia, phiền toái từ đâu ra?

Ngay sau đó, ánh mắt hắn khẽ động, có mười mấy người cả trai lẫn gái đi ra từ cửa cung, có lớn có bé, nhưng đều rất trẻ, thoạt nhìn lớn thì tầm 20 – 30 tuổi, nhỏ thì mới chỉ khoảng 4 - 5 tuổi.

Toàn bộ con cháu lão Chu gia đều tới đây ư?

Lúc bấy giờ, một đám người nhìn chòng chọc Tô Vũ, có ngạc nhiên, có kỳ quái, có buồn bực, có bừng tỉnh, có thất vọng.

“Tỷ, Bát tỷ, đó là Tô đại ma vương sao? Cảm thấy hắn ta còn không đáng sợ bằng Cửu ca mà!”

“Cửu ca, đó chính là cháu trai của Bạch Tuấn Sinh, Bạch Tuấn Sinh dùng hắn dọa ngươi đúng không?”

“Cửu ca, ngươi có thể đánh thắng được hắn không?”

“…”

Một đám người, ngươi một lời ta một câu, chỉ sợ đều đã quên Tô Vũ là người sống.

Chu gia đời thứ tư, dòng chính chỉ có 3 người.

Đời thứ tư, cũng chính là đồng lứa với cháu trai của Chu Thiên Đạo, tính ra thì là đồng lứa với Hạ Hổ Vưu.


Người được gọi là Cửu ca này, hẳn là tính theo thứ tự đời thứ tư, trên thực tế cháu ngoại của Chu Thiên Đạo không tính là dòng chính, cháu trai cháu gái ruột mới tính.

Cháu ngoại cũng không họ Chu, chỉ là cùng sinh hoạt ở Chu gia.

Trước khi tới đây, Tô Vũ cũng đã tìm hiểu một chút, đương nhiên là không quá cụ thể.

Giờ phút này, hắn nhìn về phía đám người kia.

Có không ít người cả trai lẫn gái, dẫn đầu là một nam một nữ, đều rất trẻ!

Nam, hắn vừa thấy liền biết là dòng dõi của Chu Thiên Đạo, diện mạo của đối phương... Một lời khó nói hết!

Hạ Hổ Vưu xem như tiểu mập mạp, dáng người chắc nịch, nhưng nam tử dẫn đầu kia thì béo thật!

Loại béo phì ấy...

Đầu to mặt bự, hoặc là nói tai to mặt lớn!

Nữ, có lẽ không phải dòng dõi Chu gia, đại mập mạp kia cắt thành hai nửa chắc vẫn béo hơn nàng ta.

Đây cũng là Bát tỷ và Cửu ca trong miệng mấy hài tử.

Tô Vũ phán đoán, đại khái là cháu trai ruột và cháu gái ruột của Chu Thiên Đạo?

Hai bên nhìn nhau, tên mập mạp đi đường cũng phải thở dốc kia nhe răng cười hỏi: “Tô Vũ Đại Hạ phủ?”

Tô Vũ cười nhạt: “Tô Vũ Đại Minh phủ!”

“Ha ha, tùy ngươi!”

Đại mập mạp cũng không thèm để ý, vui tươi hớn hở nói: “Nghe Bạch Tuấn Sinh nói ngươi rất lợi hại! Ta dám động hắn, hắn sẽ bảo ngươi đánh chết ta, Tô Vũ, gia gia của ta là Phủ chủ, ngươi muốn đánh chết ta à?”


“…”

Tô Vũ đau đầu, Bạch Tuấn Sinh... Lão tử quen hắn sao?

Ta nhàn lắm hay sao mà muốn đánh chết cháu trai của Phủ chủ?

Hình như Chu Thiên Đạo chỉ có hai cháu trai và một cháu gái, cháu trai lớn đã là Lăng Vân, hắn chưa gặp, tên này hẳn là cháu trai nhỏ, chỉ sợ cũng chính là Chu Hồng Lượng trong miệng người thuyết thư.

Cháu ngoại thì không ít, nhưng Tô Vũ không hỏi thăm.

“Điện hạ hiểu lầm!” Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Bạch Tuấn Sinh mà ngươi nói là đường đệ của sư phụ ta ư?”

“Đúng vậy, chính là hắn!”

Chu Hồng Lượng nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu nhân đê tiện nhà hắn, luận bàn cùng ta mà lại đánh lén ta.”

Hắn còn cần phải đánh lén ngươi chắc?

Tô Vũ âm thầm cảm ứng, thực lực đối phương không mạnh, cũng là dưỡng tính, không phải Bạch Tuấn Sinh đã đột phá Đằng Không rồi à?

Tu luyện kẹt tại dưỡng tính, Tô Vũ có thể lý giải.

Chu gia cũng có văn quyết, cần khai 24 Thần khiếu, thế hệ tuổi trẻ đều sẽ mở ra 24 Thần khiếu ở giai đoạn dưỡng tính, phải mất mấy năm mới có thể mở ra nhiều Thần khiếu như vậy.

Bạch Tuấn Sinh là Đằng Không cảnh, còn là Đằng Không tam trọng, đánh thắng ngươi là chuyện bình thường.

Mà hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nghe nói phụ thân của sư phụ mình chỉ là Lăng Vân, gia chủ Bạch gia là đại bá của Bạch Phong, Bạch Tuấn Sinh hẳn là nhi tử của vị đại bá nọ, nhi tử của gia chủ cư nhiên dám đánh Chu Hồng Lượng, tình huống gì đây?

Gia chủ Bạch gia đến Sơn Hải rồi sao?

Tô Vũ không hỏi kĩ, chỉ sợ còn không tới thì phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận