Vạn Tộc Chi Kiếp

“Đại Minh phủ cũng tham khảo một ít quy tắc của Cầu Tác Cảnh nhưng không được đầy đủ, bởi vì Ngưu phủ trưởng không thích đống quy tắc đó, cho nên Đại Minh Văn Minh học phủ có một số ít Các lão danh dự!”

Hoàng Phượng giải thích: “Nếu ngươi có thể sáng tạo ra công pháp có tác dụng lớn, truyền bá rộng rãi, nhiều người được lợi, ngươi có thể trở thành Các lão danh dự, được hưởng quyền lợi như Các lão chính thức, đương nhiên ngoài Đại Minh phủ chưa chắc đã có người thừa nhận, nhưng Đại Minh phủ sẽ thừa nhận!”

“Đại Minh Văn Minh học phủ hiện tại có 14 vị Các lão chính thức, nhưng cũng có tới 8 vị Các lão danh dự!”

“Những người này thực lực không đồng nhất, có Đằng Không, có Lăng Vân, thậm chí còn có dưỡng tính!”

“...”

Tô Vũ chấn động: “Dưỡng tính sao?”

“Đúng vậy!”

Hoàng Phượng kể rõ: “Đương nhiên ông ấy không còn trẻ, đã sắp trăm tuổi rồi, là một vị lão nhân, ông không có năng lực khác, thực lực yếu ớt, chúng ta đều có thể dễ dàng đánh bại, nhưng ông ấy làm ra cống hiến rất quan trọng. 30 năm trước, ông ấy phát minh ra tọa kỵ thu nạp thuật! Cũng chính là những cái hộp nhỏ mà ngươi nhìn thấy, trước kia con rối đều rất lớn, không tiện mang theo, yêu thú cũng vậy, từ khi ông ấy phát minh ra tọa kỵ thu nạp thuật, có thể thu nhỏ con rối, không cần nhẫn không gian, không cần thần văn không gian, kỹ thuật tọa kỵ, thứ này nhanh chóng lan tràn toàn bộ Đại Minh phủ. Đây chính là cống hiến quan trọng!”

“Bất luận kẻ nào cũng có thể mang theo, đi ra ngoài, rèn luyện, du lịch, đều có trợ giúp rất lớn, ngươi cảm thấy cống hiến của ông ấy nhỏ ư?”

Tô Vũ lắc đầu, “Rất lớn! Ít nhất khi nhìn thấy những thú cưỡi đó, ta cũng động tâm.”

“Đúng vậy, chúng ta rất ít khi nuôi dưỡng tọa kỵ yêu thú, tỷ như Bôn Vân Mã, tỷ như Địa Long Thú, cũng không cần thiết, những tiểu yêu kia phải bắt giữ, nuôi nấng, thuần phục, mà chúng ta không cần.”

Tô Vũ kinh ngạc cảm thán: “Các lão là dưỡng tính! Đúng là lợi hại!”

Hắn lại được mở mang kiến thức!


“Vị Các lão này thật sự có quyền lên tiếng sao?”

“Đương nhiên!” Hoàng Phượng cười nói: “Ít nhất ở Đại Minh Văn Minh học phủ, vị này có quyền lên tiếng rất lớn, hội nghị Các lão, ông ấy cũng có một phiếu, Các lão danh dự đều là như thế, không khác gì Sơn Hải Các lão.”

Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng: “Nếu ta làm ra thứ tốt gì đó, có phải cũng có cơ hội hay không?”

“Đương nhiên!”

Hoàng Phượng gật đầu, đáp: “Phương pháp hợp khiếu của ngươi nếu mở rộng ở Đại Minh phủ thì có cơ hội xin, chỉ cần một nửa số Các lão khác đồng ý, phủ trưởng cũng đồng ý, vậy thì ngươi có thể trở thành Các lão danh dự, phương pháp hợp khiếu chính là một nước cờ đầu, mở ra cánh cửa Các lão!”

Tô Vũ nuốt nước miếng, Các lão, rất trâu bò.

Ít nhất có quyền lên tiếng, chuyện lớn chuyện nhỏ trong học phủ đều có thể nhúng tay.

Không ngờ Đại Minh phủ lại có quy tắc như vậy!

Mình đọc sách mấy ngày nay mà không thấy được.

“Lão sư, ở học phủ có quy định cường giả cao giai không thể khiêu chiến tu giả cấp thấp hay không?”

“Không có.”

“...”


Tô Vũ dại ra, Hoàng Phượng bình thản giải thích: “Không cần! Quy tắc là hạn chế, có vài thứ không cần giới hạn! Cao giai khiêu chiến ngươi, ngươi không muốn để ý tới thì nhận thua, nhận thua rồi, ai sẽ nhàn rỗi gây chuyện với ngươi nữa? Hoặc khi ngươi chỉ là dưỡng tính mà lại nhục mạ Sơn Hải, chẳng lẽ Sơn Hải cũng phải nhịn sao? Đánh ngươi một trận là bình thường!”

“Nhưng yên tâm, trong học phủ sẽ không xảy ra loại chuyện như vậy, nếu đối phương thật sự muốn khiêu chiến ngươi, ngươi nhận thua là xong. Nhưng nếu là ngươi sai, vậy thì xin lỗi một tiếng, bỏ qua mọi chuyện. Nếu mà ngươi kiên quyết mạnh miệng, rõ ràng ngươi sai lại không chịu cúi đầu, cũng không nhận thua, vậy thì ngươi bị người ta đánh cũng là xứng đáng!”

Tô Vũ gật đầu, “Đôi khi đúng sai rất khó phân biệt.”

“Cái này đơn giản, học phủ có hệ thống trọng tài.”

À rồi, cuối cùng vẫn phải có quy tắc quản lý, chỉ là nhân tính hóa hơn, bớt cứng nhắc hơn so với Đại Hạ phủ.

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã tới một tòa đại lâu thật lớn.

6 tầng!

Viện nghiên cứu Hiển Thánh!

Thật phô trương, đây là viện nghiên cứu tương lai của mình ư?

Tô Vũ ngửa đầu nhìn, giờ phút này Hồ Hiển Thánh cũng xuất hiện, sắc mặt ông rất phức tạp, nhìn ánh mắt thưởng thức của Tô Vũ, ông cực kì nghẹn khuất, nhìn cái gì mà nhìn, đây là của ta, ít nhất hiện tại vẫn là của ta!

...


“Tới đây, xem viện nghiên cứu đi!”

Sắc mặt Hồ Hiển Thánh rối rắm, phức tạp!

Tô Vũ nở nụ cười, thấy vậy, Hoàng Phượng không khách khí nói: “Viện trưởng, bán thì bán! Có gì mà luyến tiếc! Nghiên cứu nhiều năm như vậy, hao tài tốn của, hiện giờ kịp thời ngăn tổn hại cũng là chuyện tốt, không bận việc này, nói không chừng ngài đã sớm tiến cấp Nhật Nguyệt!”

“Ngươi không hiểu.”

“Đúng vậy, ta không hiểu!” Hoàng Phượng không khách khí: “Có rất nhiều thứ để nghiên cứu, sao ngài lại cứ phải nghiên cứu cái này, muốn chứng tỏ mình rất lợi hại ư?”

“...”

Tô Vũ kinh ngạc nhìn, tình huống gì đây?

Lão sư mắng viện trưởng lợi hại như vậy sao?

Hồ Hiển Thánh liếc Tô Vũ một cái, buồn bã nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đây là học sinh của ta, đừng nhìn, Đa thần văn nhất hệ có 4 vị Lăng Vân, 8 vị Đằng Không, đều là học sinh của ta!”

“...”

Má!

Tô Vũ chấn kinh!

Không thể nào.

Đều là học sinh của ngài?


Hoàng Phượng thấy Tô Vũ kinh ngạc thì thuận miệng giải thích: “Viện trưởng sống lâu, đã 300 tuổi rồi, nên chúng ta đều là học sinh của ông.”

“...”

Hồ Hiển Thánh cũng không thèm để ý, quá nhiều năm, ông đã quen với đàn học sinh vô pháp vô thiên, giờ phút này ông thở dài nói: “Đại Minh phủ Đa thần văn nhất hệ vốn không quan trọng, năm đó ta là bị ảnh hưởng bởi Nhất Đại - phủ trưởng của Đại Hạ Văn Minh học phủ, nên mới mở Đa thần văn nhất hệ tại đây, sau đó, Nhất Đại chết rồi, Tam Đại và Ngũ Đại cũng đi sớm. Ta cũng lười nhúng tay vào những chuyện đó.”

Tô Vũ không còn lời gì để nói!

Ra Hồ Hiển Thánh là nhân vật từ thời kỳ Nhất Đại, ấy vậy mà bây giờ ông chỉ là Sơn Hải thất trọng... Cái này... Khụ khụ, khó mà nói cái gì.

Hồ Hiển Thánh như đoán được suy nghĩ của hắn, buồn bực nói: “Thực lực không đại biểu được toàn bộ, ta có thần văn không gian, Nhật Nguyệt cũng chưa chắc có thể đuổi theo ta, Văn Minh sư chạy được là đủ rồi, bảo mệnh hàng đầu, cũng không phải là Chiến Giả, tiểu tử nhà ngươi đừng chỉ thấy Đại Hạ phủ ghê gớm, ghê gớm thì đám gia hỏa đó cũng đã chết sạch, mà ta thì còn sống!”

“Đi thôi, vào xem đi!”

Hồ Hiển Thánh không nói nữa, ông tùy tay vung lên, không trung như có cuộn sóng phập phồng, ngay sau đó, cuộn sóng biến mất.

“Đây là tầng thứ nhất Nhật Nguyệt đại trận, phòng nghe trộm, không phòng vô địch, nếu vô địch tới thì cũng phòng không nổi, phòng Nhật Nguyệt là đủ rồi.”

Dứt lời, ông lại mở ra một tầng đại trận, “Đây là tầng đại trận thứ hai, phòng đột nhập, dù là Nhật Nguyệt tới thì cũng sẽ bị phát hiện hành tung, nhanh chóng báo nguy.”

“Đây là tầng thứ ba, đại trận công kích chân chính, Sơn Hải xông vào sẽ bị đánh chết, Nhật Nguyệt cũng cần thời gian công phá.”

Sau khi chứng kiến Hồ Hiển Thánh liên tiếp mở ra ba tầng đại trận, đáy lòng Tô Vũ kinh hãi không thôi.

Tuy rằng lúc trước đã biết nơi đây có đại trận, nhưng hiện giờ hắn vẫn cực kỳ chấn động, thứ này lợi hại hơn phòng hộ đại trận của trung tâm nghiên cứu Văn Đàm nhiều, đương nhiên còn tốt hơn đại trận hắn làm cho viện nghiên cứu Nguyên Thần.

Sau khi qua ba tầng đại trận mới tới một cánh cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận