Vạn Tộc Chi Kiếp

Tầng 3 có không ít mô hình con rối, không phải do Hồ Hiển Thánh chuẩn bị, mà đều là mô hình do Triệu Thiên Binh đưa tới.

Vừa thấy mô hình, nét vui mừng liền lộ rõ trên mặt Văn Trung, “Đại Minh phủ có nhiều chủng loại con rối, chế tạo cũng rất tinh tế, nhưng Đại Minh phủ không có nhiều cường giả Chú Binh hệ, không chế tạo ra được con rối tinh phẩm đỉnh cấp, mô hình con rối này của ngươi chỉ e đều được làm từ tay Triệu Thiên Binh Đại Chu phủ.”

“Sư huynh tinh mắt thật!”

Văn Trung nở nụ cười, hơi đắc ý, đương nhiên, ánh mắt ông vẫn luôn không tệ.

Ông cầm lấy một con rối, hào hứng bảo: “Đây là con rối nguyên khiếu, rất tinh tế, Tô Vũ, kỳ thật nếu tìm được hơn 350 nguyên khiếu, những nguyên khiếu còn lại có tìm thấy hay không cũng không sao, có thể thử suy đoán vị trí, khi ngươi nắm giữ càng nhiều nguyên khiếu, quy luật càng trở nên rõ ràng, có khả năng sẽ suy đoán ra vị trí, đương nhiên nguy hiểm cũng không nhỏ.”

Tô Vũ gật đầu, bắt đầu điểm ra một đám điểm đỏ trên con rối, đó là vị trí khiếu huyệt hắn nắm giữ.

Sau đó, sắc mặt Văn Trung khẽ biến.

Thật nhiều!

Đến cuối cùng, Văn Trung kinh ngạc cảm thán: “346 cái! Chỉ bằng điểm này, công pháp mà ngươi biết có khả năng còn nhiều hơn ta, thấy nhiều, nhìn nhiều sẽ hiểu, ngươi đã mở ra toàn bộ chưa?”

“Rồi.”

“Thiên tài!”

Văn Trung khen một tiếng, kinh ngạc cảm thán không thôi, đúng là thiên tài, vậy mà mở ra tận 346 nguyên khiếu, ngoại giới còn tưởng rằng Tô Vũ chỉ mở ra khoảng chừng 300 cái, tuy rằng đây cũng là hơn 300, nhưng hơn xa dự đoán của mọi người.

Văn Trung nhìn một hồi, bắt đầu điểm ra một đám điểm đỏ, mở miệng: “Nguyên khiếu ta nắm giữ không nhiều bằng ngươi, nhưng có mấy cái không giống.”

Ông nhanh chóng điểm ra 7 điểm đỏ khác.


“Chỉ có 7 cái bất đồng!”

Tô Vũ hơi phiền lòng, vậy tổng cộng là 353 cái, Văn Trung được xem như người có tri thức uyên bác, kết quả ông cũng chỉ biết vị trí 7 khiếu huyệt bất đồng với mình.

Văn Trung nói: “Nếu ngươi không ngại, ta có thể cầm cái này đi hỏi vài người giúp ngươi, đều là hạng người kiến thức rộng rãi, tỉ như Ngưu phủ trưởng, hoặc là Hầu thự trưởng. Kỳ thật bọn họ đều là tiền bối tri thức cực kỳ uyên bác.”

Ông lại nói: “Bao gồm cả phủ trưởng Chiến Tranh học phủ. Chiến Giả hiểu biết về nguyên khiếu hơn, cũng có thể đi thỉnh giáo một phen.”

Tô Vũ chần chờ: “Bọn họ nguyện ý chỉ điểm sao?”

“Yên tâm, không phải đại sự gì, cũng không liên quan đến điều gì bí ẩn.”

Văn Trung hỏi: “Ngươi chưa gặp phủ trưởng đúng không? Có thể nhân cơ hội đi bái phỏng một lần, về sau có việc khó thì cũng có thể tìm phủ trưởng nhờ giải quyết.”

“Vậy làm phiền sư huynh!”

“Không có việc gì, phương pháp hợp khiếu của ngươi cũng rất có lợi cho ta!”

Hai người giao lưu một phen, Tô Vũ cũng đã hạ quyết tâm, quả thật nên đi hỏi người khác, không sợ mất mặt, trên thực tế hắn cũng không có thể diện đáng nói, tới Đại Minh phủ vốn là vì làm chính mình trở nên cường đại.

Nếu đã có cơ hội, vậy thì nên đi thỉnh giáo một phen.

Tô Vũ không chậm trễ, làm nghiên cứu cũng không quan trọng sớm hay muộn, vừa vặn đã đến giờ cơm, Văn Trung cười bảo: “Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, giờ đi tìm phủ trưởng luôn, mang mấy bình rượu ngon theo. Tô sư đệ, sư huynh sẽ dạy ngươi một cách sinh tồn ở Đại Minh phủ, đó là phải chuẩn bị rượu ngon! Người Đại Minh phủ không thích rượu ngon không nhiều lắm, có đôi khi một lọ rượu ngon đáng giá ngàn vạn công huân còn tốt hơn tiêu tiền.”

“Ta hiểu rồi!”

Tô Vũ bật cười, “Có lẽ ta nên phác họa một ít thần văn sản xuất rượu ngon.”

“Vậy mới thú vị, thần văn khác nhau sản xuất rượu không giống nhau, độc nhất vô nhị mới là trân quý nhất!”

Hai người ra tới cầu thang, Tô Vũ liền hô: “Ngô Lam, ngươi tự giải quyết cơm chiều đi.”

“Đã biết!”

Bên kia, Ngô Lam còn đang tìm đọc tư liệu trong phòng thư tịch, không có tâm tư để ý đến hắn, nàng đáp ứng phó một tiếng rồi mặc kệ.

Văn Trung thấy thế thì cười cười, cùng Tô Vũ xuống lầu, vừa đi vừa cảm khái: “Hồng tụ thêm hương, sư đệ có thú vui thật tao nhã. Cũng đúng, một mình nghiên cứu chung quy là có chút tịch mịch.”

Tô Vũ bất đắc dĩ cười khổ, cũng không nói nhiều.

Có lẽ ở trong mắt đám lão nhân Đại Minh phủ này đều là như thế.

Nhưng trên thực tế, thời điểm Ngô Lam đọc sách hoàn toàn không để ý tới mình!

...


Trên đường, Tô Vũ mua mấy bình rượu ngon ở cửa hàng trong học phủ, giá cả không đắt nhưng cũng không rẻ, tốn hết 10 điểm công huân.

Giờ phút này sắc trời đã tối.

Văn Trung bảo: “Phủ trưởng mới về, chắc sẽ không đi đâu cả, phải bận chuyện trong học phủ, hiện tại hẳn là đang ở đảo bên kia.”

Dọc theo hoa viên xa hoa lộng lẫy, phía trước, suối nhỏ róc rách, trong mơ hồ có tiếng nhạc thư giãn vang lên bên tai.

Đi thêm một hồi, Tô Vũ kinh ngạc, không ngờ trong học phủ còn có một cái hồ lớn!

Rất lớn!

Ít nhất khi hắn ở Đại Hạ phủ, hiếm khi nhìn thấy cái hồ lớn như thế, lại còn ở trong địa bàn học phủ.

Mà lúc này đã có thể nhìn thấy hòn đảo nhỏ trong hồ, Văn Trung giới thiệu: “Phủ trưởng ở trên hòn đảo nhỏ bên kia, đảo này được phủ trưởng đặt tên là Duyệt Âm Đảo.”

Dứt lời, Văn Trung bỗng lớn giọng hô: “Lão rùa, ra đón khách!”

Ông vừa dứt lời, mặt hồ quay cuồng, ngay sau đó, một con rùa đen thật lớn xuất hiện.

“Toàn Quy!”

Tô Vũ sửng sốt, kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn.

Toàn Quy!

Tô Vũ đã nhờ Hạ Hổ Vưu thu mua tinh huyết chủng tộc này thật lâu mà vẫn chưa mua được.

Đây được xem như một chủng tộc trung lập.

Toàn Quy không hiếu chiến, nó có xuất hiện ở chiến trường Chư Thiên, nhưng tham chiến không nhiều, cực kỳ hiếm thấy, còn hiếm hơn cả Thần Ma, không phải vì thực lực của nó cường đại hay số lượng thưa thớt, mà là vì đối phương không muốn xuất hiện trên chiến trường.

Dù có thông đạo, bọn chúng cũng cố thủ ở Toàn Quy giới không ra.


Vậy mà hắn lại gặp được một đầu Toàn Quy ở đây.

Hơn nữa vẫn còn sống!

Cảm ứng một chút, hắn hơi kinh ngạc, thực lực của nó không yếu.

Toàn Quy to lớn liếc nhìn Tô Vũ, đôi mắt lớn chớp chớp, giọng nói truyền ra mang ý cười: “Tiểu Văn, đây là người mới à? Trước kia chưa từng gặp.”

“Mới tới!”

Văn Trung hỏi: “Lão rùa, đưa chúng ta đi Duyệt Âm Đảo, phủ trưởng có đó không?”

“Có.”

Văn Trung đạp không bay lên, đáp xuống lưng Toàn Quy, Tô Vũ cũng vội vàng đi theo, vừa giẫm trên lưng rùa, hắn liền cảm nhận được cảm giác dày nặng, Tô Vũ nhìn chằm chằm mai rùa, Văn Trung kể chuyện: “Đây là một con Toàn Quy mà phủ trưởng thu lưu thời kỳ khai phủ, đã ở học phủ hơn ba trăm năm, muốn tới Duyệt Âm Đảo phải có lão rùa đưa đón mới được, bằng không dễ bị coi thành kẻ xâm lấn.”

Bên dưới, Toàn Quy nhanh chóng bơi về phía Duyệt Âm Đảo, nó cũng mở miệng: “Có Tiểu Văn thôi, không phải ai lão quy ta cũng đều nhận chở, nếu tân nhân tới, chẳng lẽ không nên giao chút chỗ tốt sao?”

Văn Trung phì cười, “Tô sư đệ, cho nó một lọ rượu, lão rùa, nhớ hơi thở Tô sư đệ đi, có lẽ về sau sẽ thường xuyên tới.”

Tiếng cười của Toàn Quy vang lên, Tô Vũ cũng không nói nhiều, hắn ném ra một lọ rượu, ngay sau đó, bình rượu lơ lửng, hương rượu tràn ra, lão rùa vừa bơi vừa uống, bắt bẻ: “Không tốt lắm, tạm chấp nhận, tiểu tân nhân, ngươi nhìn chằm chằm mai rùa của ta làm gì?”

Tô Vũ bật cười, mở miệng nói: “Tiền bối...”

“Kêu ta lão rùa là được, không cần xưng tiền bối.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận