Vạn Tộc Chi Kiếp

Văn Trung giải thích: “Đó là trong học phủ, không phải đại phủ! Tam đại học phủ ở Đại Hạ phủ, Văn Minh sư hơn ngàn người, Đằng Không mới tính là Văn Minh sư, điểm này không thể nghi ngờ! Chỉ là ngươi đã quên một điểm, số lượng trong học phủ không phải nhiều nhất, còn có trong quân, các đại học phủ, ví dụ như Đại Hạ Văn Minh học phủ, mỗi năm cung cấp 50 vị Văn Minh sư Đằng Không cho Đại Hạ phủ, ngươi biết không?”

“Ta biết!”

“Tự ngươi ngẫm lại xem, đây chỉ là Đại Hạ Văn Minh học phủ, Cửu Thiên, Vấn Đạo nữa thì cũng đến bốn năm chục đúng không? Một năm điều động trăm vị Đằng Không nhập quân, đúng là tỉ lệ chết trận của Đại Hạ phủ không thấp, nhưng một năm dù chết trận một phần ba, vẫn có thể dư lại 70 người, 100 năm, đại khái toàn bộ Văn Minh sư mới có thể thay máu một lần. Cho nên Đại Hạ phủ Văn Minh sư chắc chắn tuyệt đối vượt qua con số vạn người!”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn: “Ý ngài là?”

“38 đại phủ, trừ Song Thánh phủ cùng Chư Thiên phủ, còn lại 36 phủ, dù Văn Minh sư chỉ có 36 vạn, không tính lớp người già yếu, 100 năm thay máu một lần, mỗi người tiêu phí 280 điểm công huân, đó chính là 1 trăm triệu điểm công huân, một trăm năm 1 trăm triệu điểm, một năm thu nhập trăm vạn điểm công huân, đây là cơ sở!”

Ông nhìn về phía Tô Vũ: “Đây là phần thu nhập của gia tộc sáng tạo công pháp có thể thu vào! Mỗi năm đều có, bởi vì người mới không ngừng ra đời! Mỗi năm, thu nhập ít nhất là trăm vạn công huân, công pháp của ngươi thay thế công pháp đối phương, đó chính là đạp đổ bát cơm của người ta!”

Tô Vũ nhíu mày, trước đó hắn thật sự không suy xét tới chuyện mà Văn Trung vừa nói.

“Cái này khác phương pháp hợp khiếu, phương pháp hợp khiếu không đập bát cơm của người khác.” Ông nói tới đây thì bỗng khựng lại, có chút u oán than thở: “Cũng không phải, nó đập bát cơm của ta, thôi, đập thì đập đi, dù sao người tu luyện phương pháp hợp khiếu kia kỳ thật không quá nhiều.”

Tô Vũ nghe vậy thì thấy xấu hổ vô cùng!

《 Dung Hợp quyết 》là do vị lão nhân trước mặt hắn đây sáng tạo.

“Sư đệ, ngươi còn phải suy xét đến điểm này,《 Vạn Văn Kinh 》là do Cầu Tác Cảnh đẩy ra, nhưng không đại biểu nó chỉ thuộc về Cầu Tác Cảnh, mà là một bộ phận gia tộc kiềm giữ, ngay cả《 Chiến Thần Quyết 》cũng thế, kỳ thật Hạ gia Đại Hạ phủ giữ một bộ phận tiền bản quyền《 Chiến Thần Quyết 》.”

Một năm thu nhập ổn định trăm vạn điểm công huân, con số đáng sợ, Tô Vũ giết nhiều Nhật Nguyệt Sơn Hải như vậy cũng không đến trăm vạn công huân, đối phương lại nhẹ nhàng mỗi năm thu trăm vạn.


Chặn tài lộ như giết cha mẹ!

Mối cừu hận này... Nếu đối phương bỏ qua thì quá tốt, không thì hận chết Tô Vũ cũng là chuyện bình thường.

Nếu là Tô Vũ, người khác chặt đứt nguồn thu nhập trăm vạn công huân hằng năm của hắn, hắn cũng sẽ hận.

“Sư đệ, ngươi hiểu chưa?”

Tô Vũ trầm giọng nói: “Ta hiểu, nhưng thế giới này chính là như thế, cá lớn nuốt cá bé! Công pháp của ta mạnh hơn của hắn, vậy đến lượt ta, như trước kia《 Vạn Văn Kinh 》thay thế công pháp khác, nó cũng mới xuất hiện không lâu. Công pháp đang không ngừng đổi mới!”

Hắn minh bạch đạo lý này, nhưng mọi thứ luôn đổi mới, lạc hậu phải bị đào thải, đây cũng là đạo lý tự nhiên.

Công pháp của ngươi không tốt, sao ta lại phải dùng?

Nào có đạo lý đó!

Dứt lời, Tô Vũ tò mò hỏi: “Gia tộc chấp chưởng《 Vạn Văn Kinh 》là nhà nào?”

“Chu gia và Nguyên gia.”

Văn Trung thở dài, đáp: “Chu gia Đại Chu phủ, Nguyên gia Đại Nguyên phủ! Sư đệ, đây là Đại Chu vương và Đại Nguyên vương hợp tác suy luận ra, Đại Minh Vương không tham dự, ngươi sắp đập nát bát cơm của hai gia tộc vô địch đấy!”

Tô Vũ nhíu mày, “Chẳng lẽ công pháp cường đại không thể mở rộng sao?”


“Có thể. Nhưng phải đàm phán với Chu gia mới được!”

Văn Trung thấp giọng: “Chu gia không tính là người xấu, nhưng nếu nói là người hiền lành thì chưa chắc! Ngươi cận thẩn không lại bị hố, Chu Phủ chủ không phải người xấu, nhưng có khả năng hắn sẽ xem nhẹ điểm này, cố ý xem nhẹ, không phải hại ngươi, mà là muốn về sau ngươi hiểu được rằng ngươi không thể ra khỏi Đại Minh phủ, nếu rời Đại Minh phủ, ngươi lập tức đắc tội hai gia tộc vô địch.”

Tô Vũ hiểu rõ, gật đầu.

Điểm này là sự thật.

Chu Thiên Đạo tồi tệ ư?

Ít nhất Tô Vũ không cảm thấy như vậy, nhưng ông muốn giữ Tô Vũ lại sao?

Tất nhiên!

Làm cách nào?

Tô Vũ có thể chạy khỏi Đại Hạ phủ, cũng có thể chạy khỏi Đại Minh phủ, nhưng nếu Tô Vũ đắc tội hai đại gia tộc vô địch, hắn chạy thử xem, nếu chạy, hắn chạy tới nơi nào, ngẫm lại đi, đáng giá à?

Một lần trêu chọc Chu gia, Nguyên gia, Chu gia Đại Minh Phủ, có khả năng còn có Hạ gia, hắn cáng đáng nổi không?

Khi đó Tô Vũ còn có thể chạy đi đâu?


Kể từ đó, cái giá để Tô Vũ rời đi quá lớn.

Tô Vũ hiểu rõ, gật đầu, không nói gì.

Cứ từ từ nhìn xem!

...

Thiên Đô phủ, phủ thành chủ.

Chu Thiên Đạo đang nghe tiểu khúc, thản nhiên tự tại.

Bên cạnh, đám hậu duệ Chu gia cũng đang tập trung tinh thần nghe người xướng khúc trên đài, tự mình chơi đùa, ăn uống vui vẻ vô cùng.

Đây là cuộc sống hằng ngày tại Chu gia.

Người một nhà thường xuyên tụ hội.

Chu Thiên Đạo tương đối để ý cảm tình gia tộc, người trong nhà thường ở bên nhau, thường xuyên ăn uống liên hoan, dựa theo lời Chu Thiên Đạo nói, tu giả sống lâu, tình cảm dễ trở nên đạm mạc, nếu không có tình cảm, vô dục vô cầu, dễ trở thành biến thái.

Đang nghe khúc, ngoài cửa có hộ vệ nhanh chóng đi vào, lại gần nói vài câu.

Chu Thiên Đạo nhướng mày, Tô Vũ và Văn Trung tới bái kiến ư?

Đã trễ thế này, hai người bọn họ tới đây làm gì?

Dù khó hiểu, ông vẫn đứng lên, vừa chuẩn bị ra ngoài, bên cạnh, Chu Thanh Nghiên tò mò hỏi: “Gia gia, Tô Vũ tới tìm ngài à?”


“Ừm.”

“Hắn chẳng thú vị chút nào.” Chu Thanh Nghiên buồn bực nhận xét. “Giống như người gỗ ấy.”

Chu Thiên Đạo lắc đầu, “Ngươi thật là!”

Ông nhìn những người khác, giờ phút này, tiểu khúc trên đài đã dừng, Chu Thiên Đạo nhìn quanh một vòng, cười nhạt: “Đều là người trong nhà! Đóng cửa lại, ta nói vài câu, ta mặc kệ các ngươi ngạo khí thế nào, càn rỡ ra sao, trâu bò bao nhiêu, đó là ở trong nhà, ở bên ngoài, các ngươi đều là người phát ngôn của Chu gia, thấy cường giả thì tôn trọng cho ta, gặp thiên tài cũng phải khách khí, thấy trưởng bối thì hoạt bát lên!”

Chu Thiên Đạo nói: “Đừng gây chuyện! Chu gia không sợ, nhưng không muốn rước chuyện phiền phức! Bởi vì ai vô lễ, ai ngạo mạn, ai chọc phiền toái, tuy Chu gia đau lòng hậu duệ nhà mình, nhưng nếu dám vô cớ trêu chọc thị phi, Chu gia sẽ không để ý từ bỏ vài kẻ!”

Ông nhìn về phía Chu Thanh Nghiên, không còn giữ nụ cười hiền từ như mọi ngày, mà là nhíu mày nói: “Ngươi hiểu chuyện chút đi! Gia gia ngươi vì hắn mà giết hai vị Nhật Nguyệt, mười mấy vị Sơn Hải, chọc phiền toái ngập trời, dù ngươi không biết tầm quan trọng của hắn thì từ điểm này cũng có thể nhìn ra, đừng làm ta cảm thấy ngươi quá ngu xuẩn! Nếu làm ta cảm thấy ngươi quá ngốc, vậy thân phận Bát công chúa kia còn kém hơn cả Nhật Nguyệt. Thanh Nghiên, hiểu chưa?”

Sắc mặt Chu Thanh Nghiên khẽ biến, vội gật đầu, “Ta đã biết, gia gia!”

“Ngoan!”

Chu Thiên Đạo cười cười, nhìn về phía mấy nhi tử của mình ở bên kia, lại nói: “Chu gia không sợ các ngươi yếu, chỉ sợ các ngươi ngu! Có nhược điểm cũng không sao, có cha ta ở đây, ta cũng còn đây, vẫn có thể bảo vệ được các ngươi, còn ngu... thì hết thuốc chữa!”

“Tô Vũ là thiên tài, có thiên phú, có đầu óc, có can đảm, có quyết đoán, cho nên được ta coi trọng, ta coi trọng không phải để cho các ngươi tới ghen ghét, đám ngu xuẩn, ta mượn sức những người này là vì các ngươi, không phải vì ta!”

“Bằng hữu của các ngươi có khả năng là cứu tinh của các ngươi trong tương lai, tại sao cứ muốn đẩy đến mặt đối lập? Người thông minh phải biến địch nhân thành người một nhà, kẻ ngu xuẩn sẽ ép người một nhà thành địch nhân!”

“Ta nói thêm câu nữa, Chu gia không cần kẻ ngu xuẩn, có thể yếu, nhưng tuyệt đối không thể ngu, hiểu không?”

Ngay sau đó, toàn bộ đại điện chỉ truyền đến tiếng mọi người đồng thanh trả lời: “Hiểu!”

Chu Thiên Đạo mỉm cười, xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận