Vạn Tộc Chi Kiếp

Trong phòng chiếu phim.

Tô Vũ xem hết một lượt, nhếch môi cười cợt, Ngô Lam bĩu môi: “Chẳng chân thành chút nào!”

Văn Trung góp lời: “Nguyên Khánh Đông dù sao cũng là Nhật Nguyệt cảnh, thời điểm cần cúi đầu cũng đã cúi đầu. Trước đó học viên tam đại học phủ cực kỳ bất mãn, nhưng giờ gã đã ra mặt xin lỗi, nguyện ý bồi thường, nguyện ý giải cứu Phong Kỳ. Nếu lúc này ngươi còn cự tuyệt, vậy ngươi mới là người sai!”

Gã đang đặt Tô Vũ trên lửa thượng!

Gã đã làm như vậy rồi, rốt cuộc Tô Vũ có truyền hay không?

Không truyền, hiện tại chuyện này không quan hệ đến gã nữa.

Điều kiện Tô Vũ đưa ra, gã đáp ứng hết rồi.

Tô Vũ cười nhạt, “Hơi ngoài ý muốn thôi, ta còn tưởng rằng gã sẽ không chấp nhận, không ngờ lại nhẫn được.”

Đúng là hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Hắn còn tưởng rằng gia hỏa kia sẽ kiên quyết từ chối đến cùng.

“Dù sao cũng là cường giả Nhật Nguyệt cảnh.”

Văn Trung nói: “Đừng bởi vì mấy câu nói liền cảm thấy gã là kẻ ngốc, ngày đó nếu Trần Vĩnh và Vạn Thiên Thánh không thừa nhận thân phận Phong Kỳ, gã chắc chắn sẽ làm khó dễ, nếu thật sự gán ngươi tội tư thông với Vạn Tộc Giáo, ngươi sẽ gặp phiền toái rất lớn.”


Ông lại nói: “Ta biết Nguyên Khánh Đông, là người Nguyên gia Đại Nguyên phủ! Một vài gia tộc vô địch chia làm hai bộ phận, nếu vô địch khai phủ có nhiều hậu duệ, thì một chi sẽ khống chế đại phủ, một chi vào thánh địa! Nếu hậu duệ nhiều hơn nữa, còn có thêm một chi đóng quân ở chiến trường Chư Thiên!”

“Khai chi tán diệp, cành lá tốt tươi!”

“Nguyên Khánh Đông chính là người Nguyên gia đóng quân ở Cầu Tác Cảnh, sau đó khai chi tán diệp, sinh ra hậu duệ. Tuổi tác gã không lớn, hơn 100 tuổi, cũng coi như tuyệt thế thiên tài ở Cầu Tác Cảnh, phụ thân gã là tiểu nhi tử của Đại Nguyên Vương, hiện giờ cũng là người chưởng khống ở Cầu Tác Cảnh.”

Tô Vũ gật đầu, hiếu kỳ hỏi: “Ta thấy hình như Hạ gia, Chu gia không có ai trú ở thánh địa đúng không?”

“Con cái hậu đại không nhiều, không có ai để cử đi, Đại Minh Vương chỉ có hai con trai, tình huống thì ngươi cũng biết. Đại Hạ phủ bên kia cũng không khác lắm, thời điểm lão đại Hạ gia chết trận, Hạ Hầu gia còn nhỏ tuổi.”

Văn Trung giải thích: “Mặt khác, ở hai đại thánh địa còn có một loại hậu duệ vô địch khác! Là hậu duệ của tân tấn vô địch!”

Văn Trung nói: “Năm đó chỉ có 36 vị vô địch khai phủ, sau đó một vài người đã chết, rồi thêm vài người ra đời, mà những vô địch mới này không khai phủ nữa, kỳ thật Nhân cảnh không còn nơi nào cho bọn họ khai phủ, vì thế, phần lớn bọn họ đều đóng quân ở Song Thánh phủ và Chư Thiên phủ.”

“Cũng vì vậy mà hình thành nên một vài gia tộc vô địch, lực ảnh hưởng ở hai đại thánh địa dần dần tăng lên! Bởi vì có vài vô địch khai phủ ít hậu duệ, thường mặc kệ hai đại thánh địa, chỉ lo nội vụ trong đại phủ mình.”

“Trên danh nghĩa vô địch đều là thành viên của Chiến Thần Điện và Cầu Tác Cảnh, nhưng trên thực tế có vài vô địch chưa bao giờ đến hai đại thánh địa, chỉ là trên danh nghĩa, Nhân tộc cần một thế lực thống hợp khắp nơi, ít nhất không thể để các đại phủ tiến vào trạng thái hỗn chiến.”

Tô Vũ hiểu rõ, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lại tò mò hỏi: “Sư huynh, Nhân tộc có bao nhiêu vô địch?”

“Không ai biết, sợ là chính vô địch cũng không rõ ràng!”


Văn Trung lắc đầu, “Có một số việc sẽ chẳng ai đưa ra được câu trả lời cụ thể, hư hư thật thật ai có thể nói rõ! Nhưng vài vị vô địch khai phủ đã chết là sự thật.”

Văn Trung thở dài, “320 năm trước, Đại Ngụy Vương chết trận, Đại Ngụy phủ suy sụp, năm xưa Đại Ngụy phủ cũng là đại phủ vô cùng cường đại, từ khi Đại Ngụy Vương mất, trưởng tử của Đại Ngụy Vương tiếp chưởng Đại Ngụy phủ, thực lực cũng không yếu, nhưng không thể đi vào vô địch, đại phủ từ từ suy thoái...”

“240 năm trước, Đại Ngô Vương chết trận, Đại Ngô phủ cũng suy sụp, kể ra thì gia tộc của tiểu nha đầu Ngô Lam này có chút quan hệ với Đại Ngô phủ.”

Ngô Lam đang xoa đầu Cục lông nhỏ, nghe vậy liền quay đầu nói: “Sư huynh, ngươi biết thật nhiều! Nhưng Ngô gia chỉ là nhánh nhỏ của Đại Ngô phủ, đã chuyển đến Đại Hạ phủ từ 200 năm trước rồi.”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, “Vậy Đại Ngô Vương có quan hệ gì với ngươi?”

“Ta ư?”

Ngô Lam tính toán một chút, “Tổ tông tám đời!”

“...”

Không biết nói gì hơn.

Nghe như mắng chửi ấy, nhưng người ta nói thực nghiêm túc, chắc thật sự là tổ tông tám đời của nàng!


Văn Trung cười cười, tiếp tục: “Còn nữa, 160 năm trước, Đại Tề Vương chết trận.”

“70 năm trước, Đại Trần Vương chết trận!”

Văn Trung thở dài, “Đó là 4 vị vương khai phủ chết trận mà ta biết, còn có ai nữa không thì ta không rõ ràng lắm! Có vài vương giả khai phủ gan lớn, tiềm nhập vào Thần Ma giới, nếu bị giết, tuy dị tượng lớn nhưng có thể nhân tộc vẫn không biết, đây không phải chuyện phải chúng ta có thể kiểm soát.”

Đã biết có 4 vị vương khai phủ chết trận.

Cộng thêm một vài vô địch không khai phủ, mấy năm nay Nhân tộc đã chết không ít vô địch cảnh.

Tô Vũ gật đầu, sau đó quay lại đề tài cũ: “Nguyên Khánh Đông này là người Đơn thần văn nhất hệ ư? Hay gã bị ai sai sử?”

“Ai biết được.”

Văn Trung đáp: “Thái độ vô địch thế nào, kỳ thật chúng ta không biết, thái độ của Đại Nguyên Vương là gì cũng không ai biết, Đại Nguyên Vương không hiện thân đã lâu. mấy năm gần đây, lễ mừng khai phủ của Đại Nguyên phủ cũng không thấy bóng dáng Đại Nguyên Vương.”

Tô Vũ gật đầu, Ngô Lam chợt lên tiếng hỏi: “Tô Vũ, vậy ngươi có truyền công pháp cho tam đại học phủ không?”

“Đương nhiên có!” Tô Vũ nhìn nàng, “Nhật Nguyệt người ta còn xin lỗi rồi, sao có thể không cho mặt mũi?”

Ngô Lam hừ hừ, “Không thoải mái chút nào!”

Sao phải nghe lời người ta?

Muốn ngươi truyền ngươi liền truyền ư?


Nếu truyền, không chừng người của tam đại học phủ đều cảm thấy đó là công lao của Nguyên Khánh Đông.

Tô Vũ cười đáp: “Không sao, nghe ý gã thì hình như không định rời đi, tiếp tục ở lại cũng tốt! Không phải gã muốn bồi thường ta 100 vạn điểm công huân sao? Thôi, ta không cần, để trợ cấp cho Đại Hạ phủ tam đại học phủ cũng được! Một bộ công pháp bán cho học viên tam đại học phủ là 700 điểm công huân, thu bọn họ 200 điểm, 500 điểm còn lại đều tính cho Nguyên Khánh Đông, như vậy có thể trợ cấp cho 2000 người! 2000 người này đều tính cho Đơn thần văn nhất hệ, sau khi thu 700 điểm công huân đổi công pháp, học viên Đơn thần văn nhất hệ có thể tìm Nguyên Khánh Đông đòi trợ cấp!”

“...”

Văn Trung nhìn hắn, Ngô Lam cũng nhìn hắn.

Sau một lúc lâu, Văn Trung mới phì cười, nhắc nhở Tô Vũ: “Gã nói, gã không có tiền!”

Biện pháp này rất hay, có điều người ta đã nói là người ta không có tiền.

Ngươi làm như vậy cũng vô dụng.

Tô Vũ xùy một tiếng, “Không có tiền ư? Ta tính cho mà xem, chỉ tính riêng thu nhập mỗi năm từ《 Vạn Văn Kinh 》, Nguyên gia đã thu vào hơn 50 vạn điểm công huân, mặt khác còn có trợ cấp của Cầu Tác Cảnh, tổng cộng lại thì một năm chắc chắn có 100 vạn điểm công huân! Đó mới chỉ là một mạch nhà gã, Đại Nguyên phủ còn có thu nhập khác, một năm nhà gã thu vào hơn 100 vạn điểm công huân, sao lại không có tiền? Gã là Nhật Nguyệt, Nguyên gia có mấy Nhật Nguyệt thường trú tại Cầu Tác Cảnh?”

“Chỉ có gã và phụ thân gã.”

Tô Vũ hất cằm, “Thấy chưa? Vậy thì sao có thể không có tiền được. Ai tin chứ? Không bỏ được chính là không bỏ được, tính sổ cho mọi người nghe, Đơn thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ phải thu 700 điểm, rồi tự đòi Nguyên Khánh Đông trợ cấp! Không trả thì đó là chuyện của Nguyên Khánh Đông, ta không cần tiền của gã!”

Tô Vũ cười ha hả: “Không phải Đơn thần văn nhất hệ thì cũng thu 200 điểm công huân, 500 điểm còn lại bảo Hạ gia trả, Hạ gia không thiếu tiền, chỉ bằng phương pháp hợp khiếu kia của ta là đã lời không ít tiền, chúng ta không thể để học viên gánh hết phí tổn, đúng không?”

“...”

Mấy người cạn lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận