CHƯƠNG 10: NƯỚC HOA
Dịch giả: Luna Wong
Lại đợi một hồi, Cảnh Nhược Hi mới đi tới, gõ cửa viện tử của Thôi Hạo một cái.
Một lát sau, cửa viện mở, Thôi Hạo đứng ở trong cửa, thấy rõ Cảnh Nhược Hi lại có chút kỳ quái: “Cô nương tìm ai?”
“Người là Thôi đại nhân sao?” Gương mặt của Cảnh Nhược Hi khiếp đảm.
“Ta là.” Thôi Hạo nhất thời không thể hiểu được: “Cô nương là?”
“Ta là hàng xóm của Hà Dương Hồng.” Cảnh Nhược Hi nói.
Sắc mặt của Thôi Hạo thay đổi một chút: “Ngươi tìm đến ta làm cái gì?”
“Thôi đại nhân.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta muốn hỏi một chút tình huống của Hà Dương Hồng.”
“Án tử của Hà Dương Hồng không phải đã thẩm tra xử lí có kết quả rồi sao?” Lúc nói chuyện Thôi Hạo đã muốn đóng cửa: “Ta mặc dù là người của quan phủ, nhưng chỉ là một ngỗ tác, không thể giúp ngươi cái gì.”
May mà Cảnh Nhược Hi bây giờ là một tiểu cô nương thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, nếu như một người vạm vỡ Thôi Hạo khẳng định lập tức đóng cửa.
Tiểu cô nương để người nhìn sinh lòng thương tiếc, Cảnh Nhược Hi đè cửa lại, Thôi Hạo cũng do dự một chút.
“Ta biết ta biết.” Cảnh Nhược Hi vội nói: “Ta biết vụ án này đã định rồi, chính là muốn xem thử còn có thể làm chút gì hay không, chí ít để Ngũ thẩm đi an tâm một ít. Thôi đại nhân, người ở nha môn mấy năm nay, hiểu được khẳng định nhiều, người nói với ta một chút, ta. . . Ta sẽ không để cho người uổng phí tâm tư.”
Cảnh Nhược Hi luống cuống tay chân từ hông cởi túi tiền xuống, hai tay dâng.
Túi tiền thoạt nhìn vẫn còn có chút trầm điện điện, Thôi Hạo lại do dự một chút, nói: “Vậy ngươi vào đi.”
Xem ra gần đây Thôi Hạo rất thiếu tiền a, Cảnh Nhược Hi trầm ngâm, vào cửa.
Đóng cửa cửa viện, Thôi Hạo dẫn Cảnh Nhược Hi vào phòng khách: “Cô nương, ngươi xưng hô như thế nào a ”
“Ta họ Cảnh, cảnh trong phong cảnh.”
“Ngươi là người nào của Hà Dương Hồng, chỉ là hàng xóm sao, hiện tại hàng xóm nhiệt tình như ngươi vậy rất ít.”
Bookwaves “Ân, ta vô thân vô cố, gần đây ở nhờ nhà của Ngũ thẩm.” Cảnh Nhược Hi nói: “Nàng vô cùng tốt với ta, nên nghe nói nàng gặp chuyện không may, ta nghĩ thế nào cũng muốn quan tâm một chút.”
“Nga.” Nghe nói Cảnh Nhược Hi và Hà Dương Hồng cũng không có quan hệ thân thuộc chân chính, Thôi Hạo cũng yên tâm một ít, để cho nàng ngồi xuống, nói: “Là như thế này a, vậy cũng là nên. Bất quá chuyện này ta đã nói với ngươi, đúng là không có cách nào, án tử đã xử, Hà Dương Hồng cũng đã nhận tội. Cô nương ngươi như thế thiện tâm, ta có thể giúp một tay, cũng chỉ có chào hỏi đao phủ, đến lúc lên đường để cho nàng bớt chút thống khổ.”
Cây đao mài nhanh một chút sao?
Trong lòng Cảnh Nhược Hi cười lạnh một tiếng, mặt lại là biểu tình lã chã chực khóc, nửa ngày gật gật đầu nói: “Mặc kệ nói như thế nào, vẫn là đa tạ Thôi đại nhân. Kỳ thực ta cũng không biết mình có thể làm cái gì, chỉ là luôn cảm thấy phải làm chút sự tình, bằng không trong lòng luôn không an ổn.”
Cảnh Nhược Hi vừa tiến đến đã không dấu vết nhìn cái nhà này một lần, đại khái là bởi vì vừa gặp một khách nhân không thể gặp người, nên cửa sổ đóng nghiêm nghiêm thật thật một chút gió cũng không lọt, nên trong phòng có chút hương vị nhàn nhạt.
Đó không phải là huân hương, là vị đạo yên chi phấn nước nữ tử dùng.
Mà Thôi Hạo không có thành thân, trong nhà nên không có nữ quyến, trong phòng này cũng nhìn không ra có bất kỳ dấu hiệu nữ tử tồn tại.
Hương vị từ đâu tới?
Thôi Hạo đại khái là tương đối hài lòng với phân lượng túi tiền của Cảnh Nhược Hi, cũng có loại tự nhiên thương tiếc với tiểu cô nương, vì vậy chịu nhịn tính tình an ủi vài câu. Bookwaves
Đương nhiên đều là chút lời vô ích. Cảnh Nhược Hi vốn còn muốn thử vài câu, nhưng bởi vì lúc tới gặp được nghi phạm mới vừa đi, biết lúc này chính là lúc tính cảnh giác của Thôi Hạo cao nhất, một câu gần tới cũng không thể hỏi, chỉ cần hỏi nhất định sẽ khiến cho hoài nghi, nên tâm tư.
“Đa tạ Thôi đại nhân.” Cảnh Nhược Hi rốt cục ở trước khi Thôi Hạo không nhịn được đứng lên: “Thật ngại quá, đã trễ thế này, quấy rối Thôi đại nhân nghỉ ngơi. Ta đi trước, nếu như có tin tức gì, thỉnh Thôi đại nhân gọi người cho ta biết một tiếng.”
Thôi Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, liên thanh đáp lời, tiễn Cảnh Nhược Hi ra cửa.
Ra cửa, lúc này Cảnh Nhược Hi mới xoa xoa mũi, hương vị kia ở trong đầu quanh quẩn không đi, vị đạo lại có một ít quen thuộc.
Nhưng nàng quanh năm ở hậu trù tửu lâu, trong ngày thường tiếp xúc cũng đều là chút dân lao động ở tầng dưới chót, rất ít người dùng yên chi hương phấn không nói, coi như là dùng, cũng đều là chút thấp kém, vị đạo có khác cái này rất rõ ràng.
Mà bóng lưng vừa rời đi hiển nhiên không phải một nữ tử, có thể đồng thời dìm chết một đồ tể như Ngũ Tân Xuân và một nữ tử thành niên ở trong thủy đường, hung thủ là nữ tử có khả năng cũng không lớn. Chỉ là tiếc không có cơ hội tỉ mỉ nghiệm hài cốt, nên không có biện pháp thôi trắc nguyên nhân cái chết của người bị hại rốt cuộc là cái gì.
Cảnh Nhược Hi vừa nghĩ vừa đi trở về, chỉ có thể thôi trắc hương phấn kia cũng không phải là của bản thân hung thủ, có thể là hung thủ vừa tiếp xúc qua nữ tử nào, để mùi này dính ở trên người.
Một tầng cách một tầng, muốn tìm ra người này thì phiền toái hơn.
Cảnh Nhược Hi từ từ trở về, đến cửa tửu lâu do dự một chút, vào hậu viện.
Trời mặc dù đã đen, nhưng trong tửu lâu bình thường phải bận rộn đến giờ Tỵ, hiện tại chính là thời gian khí thế ngất trời, nếu nàng vô sự, lại không tiền, không có đạo lý nghỉ phép không làm việc. Tiền tới chỗ nào đều không thể thiếu, nếu có thể xuất ra đầy đủ bạc, cũng không cần cẩn thận chu toàn với Thôi Hạo như vậy.