Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 13: HIỆN TRƯỜNG TỬ VONG

Dịch giả: Luna Wong

Cảnh Nhược Hi ngẩng đầu nhìn sắc trời, quả thực âm u sắp mưa, tập quán ỷ lại vào dự báo thời tiết của người hiện đại, cho dù qua gần một năm, vẫn không có thói quen quan sát sắc trời gì.

“Ngươi giết Thôi Hạo là có động cơ, đây cũng không cần ta nói rõ chứ.” Diệp Trường An nói: “Nếu vừa rồi không có cứ chính xác minh vô cùng xác thực không ở hiện trường, vậy chuyện này sẽ phiền toái.”

Cảnh Nhược Hi quay đầu nhìn hắn một chút, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Giọng điệu này của Diệp Trường An không giống như nhận định nàng là hung thủ, mà là xem náo nhiệt, dáng dấp nhìn có chút hả hê, ngươi xem thử ngươi nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, ta xem ngươi làm sao bây giờ.

“Diệp đại nhân.” Cảnh Nhược Hi thật tình thành ý nói: “Thỉnh người công khai.”

“Cho ngươi một cơ hội vì mình giải oan, đừng nói ta không gần nhân tình.” Diệp Trường An nói: “Ta dẫn ngươi đi hiện trường Thôi Hạo tử vong xem.”

. . .

Diệp Trường An quay đầu nói mau vài câu với bộ khoái một bên, bộ khoái tự nhiên đáp lời. Cảnh Nhược Hi lại càng kỳ quái.

Tuy rằng nàng cũng muốn đi hiện trường xem thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng trước khi có án kiện và bắt giam, lẽ nào không phải nên phong tỏa hiện trường sao, tại sao muốn mang một người hiềm nghi phạm tội như nàng đi? Sẽ không phải trong kinh thành Đại Lương chỉ có một ngỗ tác Thôi Hạo chứ, Thôi Hạo đã chết, nên không người làm cho rõ trạng huống hiện trường, cần nhờ người hiềm nghi tự rửa tội cho mình?

Hay là nói, Diệp Trường An vì chuyện gì, đang thử thăm dò nàng?

Cửa nhà Thôi Hạo như trước có quan sai coi chừng, ngoài cửa nhiều hàng xóm đứng xem náo nhiệt. Chức nghiệp như hắn vậy trong ngày thường sẽ không lui tới với người nhiều, mặc dù là hàng xóm cũng quan hệ bình thường, bởi vậy mọi người đại thể chỉ là cảm khái bát quái, có rất ít người chân tình thực lòng thương tâm khổ sở.

Đến cửa chính Cảnh Nhược Hi đã ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt, trong lúc bất chợt có chút buồn nôn, ác tâm ngực mơ hồ lộn một chút, bịt mũi.

Bookwaves

“Làm sao vậy?” Diệp Trường An nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhược Hi: “Ngửi được cái gì?”

Đây không phải lời vô ích sao? Cảnh Nhược Hi lắc đầu, tuy rằng vẫn là giả vờ trấn định, nhưng sắc mặt lại có chút khó coi.

“Mũi thính như vậy?” Diệp Trường An ra hiệu quan sai đẩy đại môn ra: “Cách xa như vậy đã ngửi được? Hơn nữa ngươi ở trù phòng mỗi ngày đều là gà sống vịt sống, sao còn phản ứng lớn với mùi máu tươi như vậy?”

Người máu và máu gia cầm, vậy là một chuyện sao? Cảnh Nhược Hi không thể giải thích đơn giản ngậm miệng không nói chuyện, thế nhưng ngực bốc lên một trận, bản thân cảm giác còn chưa rõ ràng, nhưng Diệp Trường An nhìn rõ ràng, theo đại môn đẩy ra, sắc máu trên mặt Cảnh Nhược Hi thoáng cái lui sạch sẽ, cái gì đều không phát hiện, giống như sắp bất tỉnh.

Nhưng nàng trước đó thấy hài cốt người chết vớt từ dã đường ra ngoài, không hình dạng sợ hãi như vậy a. Tính cách của người không có khả năng chuyển biến quá nhanh, Diệp Trường An một mực quan sát Cảnh Nhược Hi, cũng không cảm thấy nàng đang diễn trò.

Nếu là đang mệt nhọc, diễn kỹ này của nàng cũng không tránh khỏi hơi bị tốt.

Đi vào viện tử, cửa phòng mở ra, Diệp Trường An nói: “Ngươi tiến vào xem.”

Cảnh Nhược Hi thực sự muốn đoạt cửa mà chạy, thế nhưng nha dịch bội đao đứng phía sau, nàng không thể không nắm lỗ mũi vào cửa.

Gian nhà bài biện như lúc đầu nàng tới, nhưng có chút loạn, bàn nghiên qua một bên, Thôi Hạo té trên mặt đất, phía sau cắm một cây đao, dao nhỏ cắm sâu vào, chỉ còn lại có chuôi đao.

Y phục trên lưng của Thôi Hạo đã bị máu nhuộm hết, trên mặt đất cũng một mảnh máu.

Cảnh Nhược Hi nhấc chân đi vào trong, lúc này mới có thể cẩn thận không đụng vào đồ đầy đất, đi tới trước mặt thi thể của Thôi Hạo.

Bookwaves

“Ngươi nhìn kỹ một chút.” Diệp Trường An nói: “Đây là hiện trường, có người thấy ngươi rời khỏi nhà người chết, lại ở hiện trường phát hiện hà bao của ngươi, có tính nhân chứng vật chứng câu toàn không? Hơn nữa ngươi cũng có động cơ giết người, bởi vì chuyện của Hà Dương Hồng, ngươi ghi hận Thôi Hạo, đúng hay không?”

“Ta là ghi hận Thôi Hạo, Thôi Hạo nhất định là bị thu mua, mới có thể cho ra kết quả nghiệm thi giả tạo, thế nhưng ta làm sao sẽ bởi vậy mà giết người chứ.” Cảnh Nhược Hi thống khổ quay đầu liếc nhìn Thôi Hạo, lại lấy đường nhìn ra: “Không nói khác, ngươi nhìn trong phòng này loạn như vậy, rõ ràng từng có tranh đấu kịch liệt, nói cách khác hung thủ là một người cường tráng hữu lực, có thể bằng thể lực vật lộn với Thôi Hạo, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không làm được.”

“Trong phòng là rất loạn, nhưng làm sao ngươi biết nhất định là tranh đấu tạo thành?” Diệp Trường An nói: “Cũng có thể là sau khi ngươi giết Thôi Hạo, cố ý tạo ra biểu hiện giả dối.”

“Ta đây làm sao sẽ không lấi hà bao đi chứ?” Cảnh Nhược Hi phản vấn: “Ta đều cẩn thận tỉ mỉ đến lục loạn gian phòng làm ra biểu hiện giả dối, chẳng lẽ còn lưu lại vật chứng sao?”

“Cẩn thận mấy cũng có sơ sót?” Diệp Trường An sờ sờ cằm: “Người mang tội giết người tĩnh táo đi nữa, cũng khó tránh khỏi lưu lại kẽ hở, hay là lúc đó ngươi quá khẩn trương, nên đã quên.”

“Đây không hợp lý.” Cảnh Nhược Hi kiểm tra gian phòng: “Diệp đại nhân, ngươi qua đây xem.”

“Thế nào?”

“Ngươi xem chỗ này.” Cảnh Nhược Hi chỉ vào cạnh cửa tường: “Có thấy không.”

“Là cái gì?” Diệp Trường An nhìn một chút, không giải thích được.

“Trên tường chỗ này có vết tích mới bị cọ, trên y phục Thôi Hạo, cũng có vết tích bạch sắc của vôi trên vách tường.”

“Không thể là bản thân hắn tựa ở bên trên mà dính?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui