CHƯƠNG 15: DIỆT KHẨU
Dịch giả: Luna Wong
Cảnh Nhược Hi còn hy vọng Diệp Trường An có thể nói càng nhiều càng rõ ràng hơn, thế nhưng hiển nhiên hắn cũng không tính nói nữa, nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể thở dài: “Vậy ta đi trước, nếu đại nhân còn có gì cần ta hiệp trợ điều tra, cứ tới tìm ta.”
Diệp Trường An tùy ý gật đầu, phất tay đuổi Cảnh Nhược Hi.
Sau khi Cảnh Nhược Hi rời khỏi, Diệp Trường An vẫy vẫy tay với sai vặt của mình.
Diệp Kỳ vội đi tới; “Thiếu gia.”
Diệp Trường An tiến tới, ở bên tai Diệp Kỳ thấp giọng nói vài câu.
Diệp Kỳ mở to hai mắt nhìn, có chút do dự.
“Nhìn cái gì.” Diệp Trường An giận tái mặt: “Còn không mau đi.”
Sai vặt ứng một tiếng lập tức chạy, trên mặt Diệp Trường An âm tình bất định, dặn bộ khoái một bên vài câu, cũng ra cửa, nhưng lại không phải về nhà không phải đi nha môn, cũng không có khứ tửu lâu lấy chứng cứ.
Cảnh Nhược Hi ra cửa cũng không muốn đi tửu lâu, từ từ đi trở về, cho dù đã ly khai ngõ nhỏ, một chút đều ngửi không được vị đạo của máu, nàng vẫn có chút buồn nôn. Chỉ là trong lòng nàng minh bạch, chân chính để cho nàng buồn nôn không phải máu của ai, mà là nội tâm của nàng.
Khi về đến nhà trời đã đen hết, chuyện thứ nhất Cảnh Nhược Hi làm là châm ngọn đèn, niên đại này ngọn đèn ở nhà người bình thường là món đồ cực xa xỉ, thế nhưng Cảnh Nhược Hi ở phương diện nào cũng có thể tiết kiệm, duy chỉ có ở chỗ này là không thể.
Nàng không quan tâm y phục xinh đẹp, không quan tâm đồ trang sức và yên chi phấn nước, mỗi lần lấy được tiền lương, cũng phải đi mua đèn dầu và nến, mỗi lần đều để Hà Dương Hồng không giải thích được, thế nhưng hỏi lại cũng chỉ là nói mình sợ tối, nên vô luận như thế nào, coi như là đang ngủ cũng muốn đốt đèn. Thà rằng không có thịt ăn, cũng không thể không thấy được ánh sáng.
Cảnh Nhược Hi thắp một ngọn đèn, suy nghĩ về Thôi Hạo, lậi đốt một cây nến, đặt một cái bên giá trái một cái bên giá phải, thế mới an tâm ngồi xuống.
Trong đầu từ từ nghĩ lại toàn bộ sự tình một lần, trong lòng Cảnh Nhược Hi đã khoảng chừng có một trải qua mơ hồ, thế nhưng hôm nay nàng không phải pháp y, ở dưới tình huống đầu mối đã nói rõ với Diệp Trường An rồi, nếu Diệp Trường An vẫn như cũ tìm không được hung thủ, vậy chứng minh hắn không muốn tìm hung thủ.
Bookwaves
Như vậy mặc dù trói hung thủ lại đặt trước mặt hắn, cũng vô ích.
Hai tay Cảnh Nhược Hi ôm đầu khuỷu tay chống trên bàn đờ ra, cũng không biết qua lâu, đột nhiên có người gõ cửa.
Đây là Diệp Trường An lại đến nữa rồi? Cảnh Nhược Hi từ nửa ngủ nửa tỉnh bị giật mình tỉnh giấc, thoáng cái đứng lên: “Tới.”
Người ngoài cửa không nói chuyện, nhưng Cảnh Nhược Hi mở cửa xong lại phát hiện mình sơ xuất.
Đứng ở cửa người không phải Diệp Trường An, mà là Giang Lang Nguyên.
“Lão bản?” Trong đầu Cảnh Nhược Hi oanh một cái, hầu như trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại.
Nàng đi tới nơi này một năm, Giang Lang Nguyên còn chẳng bao giờ vào nhà, trên thực tế bọn họ cũng đúng là có quan hệ cực kỳ xa.
Một là lão bản tửu lâu, một là tiểu nha đầu làm công ở bên trong, không cần tự hỏi địa vị xã hội ở cái niên đại này, coi như là ở niên đại nàng sống kia, cũng sẽ không có bao nhiêu lão bản của công ty đến nhà nhân viên thăm hỏi các gia đình an ủi này nọ.
Nhưng bây giờ Giang Lang Nguyên quả thực đứng ở cửa, trong tay thậm chí mang theo một hộp cao điểm ngũ vị hương trai danh điếm, cười hòa khí.
“Tiểu Cảnh a.” Giang Lang Nguyên thấy Cảnh Nhược Hi ngây người, mở miệng nói: “Ta vừa làm xong chuyện trong điếm, tới thăm ngươi một chút, chỉ là có chút muộn, nhìn thấy đèn trong nhà ngươi vẫn sáng, nghĩ ngươi hẳn chưa nghỉ ngơi.”
“Nga nga.” Cảnh Nhược Hi bày hình dạng bừng tỉnh đại ngộ : “Giang lão bản, trễ như thế thật không nghĩ tới người lại tới, người mau tiến đến.”
Bookwaves
Kỳ thực Cảnh Nhược Hi một chút đều không muốn để cho hắn tiến vào, thế nhưng người đều đã đến cửa, vậy là đến có chuẩn bị, là đuổi cũng không đi. Hơn nữa nhìn hắn mặc dù như tùy tùy tiện tiện đứng ở cửa, lại chặn cửa nghiêm nghiêm thật thật, hơn nữa một tay mang theo cao điểm, một tay giấu ở trong tay áo, hình như cầm vật gì vậy.
Thần kinh toàn thân của Cảnh Nhược Hi đều căng thẳng lên, Diệp Trường An nhất định đã đi tìm Giang Lang Nguyên hỏi qua tình huống, đả thảo kinh xà, hắn là tới giết người diệt khẩu.
Nói là đến an ủi, đó là lời chỉ có quỷ mới tin. Huống chi người người đều biết nàng bị bắt, ai biết nàng bị thả lại đâu, chỉ có Diệp Trường An đi tìm Giang Lang Nguyên, Giang Lang Nguyên mới biết được.
Nghìn vạn ý niệm trong đầu trong điện quang hỏa thạch chuyển qua trong óc, Cảnh Nhược Hi cũng đã lui ra một bước, để cho Giang Lang Nguyên đi vào: “Lão bản, mời người ngồi.”
Thấy Cảnh Nhược Hi một chút phòng bị cũng không có, Giang Lang Nguyên cũng không nóng nảy, ngồi xuống.
“Lão bản người xem.” Cảnh Nhược Hi nói xin lỗi: “Người đột nhiên này tới ta một chút chuẩn bị cũng không có, ta rót chén trà cho người đi.”
“Không cần không cần.” Giang Lang Nguyên vội nói: “Không cần chiêu đãi ta, ta nói mấy câu sẽ đi.”
“Vậy không được.” Cảnh Nhược Hi nghiêm mặt nói: “Người là lão bản, khó khăn lắm mới tới một lần, dù là ta không có vật gì tốt để chiêu đãi, nước trà cũng phải có một ly.”
Lúc nói chuyện, Cảnh Nhược Hi cầm lấy ấm trà trên bàn: “Người chờ, ta đi pha trà cho người.”
Cảnh Nhược Hi thật tình thành ý như vậy, Giang Lang Nguyên cũng không tiện nói cái gì, nhìn nàng vào trù phòng.
Trong nhà lại lớn như vậy, trù phòng và phòng khách tuy rằng không phải một gian nhà, thế nhưng cũng liền nhau, Giang Lang Nguyên ngồi bên cạnh bàn trong phòng khách, thủy chung có thể thấy thân ảnh của Cảnh Nhược Hi, thỉnh thoảng nhìn không thấy, cũng có thể nghe thanh âm nàng rót nước mở ngăn tủ, bởi vậy nhất thời cũng không có suy nghĩ nhiều.