CHƯƠNG 17: LIỆU SỰ NHƯ THẦN
Dịch giả: Luna Wong
“Không nghĩ tới một cô nương chưa thành thân như ngươi, ở phương diện này trái lại nhìn rõ ràng.” Giang Lang Nguyên thở dài: “Đáng tiếc a, nếu không phải ngươi biết quá nhiều, ta thật không muốn giết ngươi.”
“Bây giờ ngươi giết ta, chẳng phải là hiềm nghi lớn hơn nữa sao?” Cảnh Nhược Hi thử thuyết phục Giang Lang Nguyên: “Chẳng lẽ không sợ có người hoài nghi?”
“Hoài nghi? Hoài nghi ai?” Giang Lang Nguyên lạnh lùng cười: “Ngũ Tân Xuân là Hà Dương Hồng giết, Thôi Hạo là ngươi giết, mà ngươi là sợ tội tự sát, hoàn mỹ cỡ nào, còn cần hoài nghi ai?”
“Đây là cách nghĩ nhất sương tình nguyện của ngươi, ngươi cho rằng Diệp Trường An có tin hay không?” Lúc nói chuyện, Cảnh Nhược Hi đột nhiên nghiêng đi đầu, tựa hồ đang nghe thanh âm gì.
Giang Lang Nguyên bị động tác này của nàng làm cho khẩn trương, cũng theo nghiêng tai nghe.
Thế nhưng bên ngoài rất an tĩnh, thanh âm gì cũng không có.
Giang Lang Nguyên bị bản thân dọa ra mồ hôi lạnh cả người, giả vờ trấn định nói: “Ngươi chết tâm đi, không sẽ có người tới cứu ngươi. Chờ ngày mai lúc bị phát hiện, ngươi đã là một cổ thi thể.”
“Sẽ không.” Cảnh Nhược Hi vừa rồi đã ở trong lòng mắng Diệp Trường An vô số lần, nhưng lúc này đột nhiên nói: “Ta tin tưởng Diệp đại nhân là một quan tốt, không chỉ chính nghĩa lại còn cơ trí dũng cảm, tinh minh cần cừ. Hắn nhất định sẽ không để cho bất kỳ một người xấu nào nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cũng sẽ không để bất kỳ một người tốt nào bị hàm oan uổng mạng.”
“…” Giang Lang Nguyên đại khái cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh phục hồi lại tinh thần: “Diệp Trường An lại không ở, ngươi nịnh hắn như thế có tác dụng gì? Nhắc tới, nếu ngươi chết, làm quỷ hồn đừng quên đi tìm hắn, nếu không phải là hắn tới tìm ta, ta cũng sẽ không tới tìm ngươi.”
“Ta đã biết.” Cảnh Nhược Hi nhận đồng gật đầu, đột nhiên ho khan hai tiếng, lên tiếng hô to: “Diệp đại nhân, cứu mạng a.”
Bookwaves
Ban đêm an tĩnh một tiếng này đơn giản là long trời lở đất, Giang Lang Nguyên bị giật mình, lập tức nhào tới, cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Cảnh Nhược Hi không chỉ không né, ngược lại nhích ra sau len lén thả lại dao nhỏ trong tay áo trên bàn, mà bản thân chỉ nhắm mắt lại hô: “Diệp đại nhân…”
Đao trong tay Giang Lang Nguyên thoáng qua đâm tới trước mặt của Cảnh Nhược Hi, ngay lúc sắp sửa đâm vào y phục của nàng, một đạo quang từ ngoài cửa sổ bắn vào, đâm vào trên cổ tay của Giang Lang Nguyên, Giang Lang Nguyên a hét thảm một tiếng, dao nhỏ đinh một tiếng rơi xuống.
Cửa bị phá mạnh ra, Diệp Trường An thả người lược tiến đến, bắt lại cánh tay của Giang Lang Nguyên ra sau này ném một cái, mấy bộ khoái đi theo phía sau hắn, mọi người ba chân bốn cẳng đè người lại.
Cảnh Nhược Hi nghe thanh âm không đúng, lúc này mới mở mắt, mặt vui vẻ nói: “Diệp đại nhân, sao ngươi lại tới đây.”
“Chớ giả bộ.” Diệp Trường An phất tay để thủ hạ áp Giang Lang Nguyên ra ngoài, sắc mặt nghiêm túc nói: “Làm sao ngươi biết ta sẽ đến?”
“Diệp đại nhân ngươi nói cái gì?” Cảnh Nhược Hi mặt mờ mịt: “Ta làm sao sẽ biết ngươi đến chứ.”
“Không biết ta tới, ngươi lại hô ta cứu mạng?”
“Ta đây cũng không có người nào khác để hô nha.” Cảnh Nhược Hi ủy khuất nói: “Ta biết lợi hại nhất chính là Diệp đại nhân, lúc phải chết nên điều kiện phản xạ, ta gọi Ngũ thẩm cũng vô dụng a. Chúng ta làm dân chúng, thời khắc mấu chốt, vẫn là trông cậy vào đại nhân anh minh thần võ cứu mạng.”
Bookwaves
Cảnh Nhược Hi nói thành tâm thành ý, thế nhưng Diệp Trường An một chữ cũng không tin, mắt lạnh nhìn nàng: “Bịa tiếp đi, ngươi bịa nữa đi? Cảnh Nhược Hi, có phải ở trong mắt ngươi những người khác đều là người ngu hay không, ngươi nịnh ta nhiều như vậy nịnh đến bản thân ta cũng không tin, còn dám nói không phải nói cho ta nghe?”
“Nịnh nỗi sao?” Cảnh Nhược Hi cười mỉa một chút: “Kỳ thực đó thật là lời tâm huyết của ta, câu nào cũng là thật.”
Thấy sắc mặt của Diệp Trường An không tốt, Cảnh Nhược Hi nói tiếp: “Bất quá ta quả thực suy đoán Diệp đại nhân ở bên ngoài, cho nên mới dụ dỗ Giang Lang Nguyên nói ra hành vi phạm tội của bản thâ, ta đoán Diệp đại nhân sẽ đề ra nghi vấn hắn, cố ý tiết lộ hành tung cho hắn biết, chắc kế hoạch là thế.”
“Không sai.” Diệp Trường An nói: “Ta quả thực kế hoạch như vậy, nên tuy rằng dùng ngươi làm mồi nhử, bất quá nhất định có thể bảo chứng an toàn của ngươi. Nhưng ngươi hiển nhiên trong lúc bất chợt thông suốt, ta muốn hỏi một chút, ngươi làm thế nào xác nhận chúng ta ở bên ngoài? Ta và thủ hạ đều vô cùng cẩn thận, không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì.”
“Cũng là bởi vì không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì.” Cảnh Nhược Hi nói: “Chính là vì bên ngoài thái an tĩnh, nên ta mới nhận a không thích hợp.”
“Nói thế nào?”
“Ta không chỉ biết Diệp đại nhân các ngươi ở bên ngoài, ta còn biết Diệp đại nhân ngươi trốn ở trên cây, đúng hay không?” Cảnh Nhược Hi chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Hơn nữa chính là cái cây bên ngoài cửa sổ. Trên cái cành ngang kia.”
Cảnh Nhược Hi như là tận mắt thấy vậy, nhượng Diệp Trường An không khỏi kỳ quái hơn: “Ngươi làm sao mà biết được?”
“Ta nói, là bởi vì quá an tĩnh.” Cảnh Nhược Hi nói: “Buổi tối ta ngủ trễ, bình thường nửa đêm ăn một chút gì, ngay tại trù phòng vừa ăn vừa nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cây, nhìn ánh trăng.”
“Nên ta biết cây này trên có mấy con cú mèo, mỗi ngày ngủ sáng, buổi tối hoạt động, thỉnh thoảng sẽ phát sinh một tiếng kêu. Nhưng đêm nay quá an tĩnh, từ sau khi Giang Lang Nguyên vào cửa, một tiếng kêu ta cũng chưa từng nghe, nên ta kết luận bên ngoài có người. Giang Lang Nguyên không phải gây án theo đội hình, nói cách khác hắn không có đồng bọn, vậy còn lại người ta có thể nghĩ tới, cũng chỉ có Diệp đại nhân ngươi.”