CHƯƠNG 19: SỐNG KHÔNG THẤY NGƯỜI CHẾT KHÔNG THẤY XÁC
Dịch giả: Luna Wong – chúc mọi người năm mới vui vẻ, làm ăn phát tài, sức khỏe dồi dào. Trong suốt tết, Bookwaves và Meal Decor LW vẫn hoạt động bình thường nhá mọi người. Vốn định giao thừa up full bộ truyện ngắn mới lên cho mọi người đọc thêm khẩu vị mà tìm không được raw, nhìn CV mình xem không hiểu nên thôi; còn nữa, đó là dự tính mua mấy bộ truyện rồi đk bản quyền đăng độc quyền trên Bookwaves mà tác phẩm họ gửi mình không thể mua theo giá thị trường được nên họ không bán. Mà hỏng sao, mọi người vẫn xem tiếp mấy bộ cũ đi hen. Mình sẽ cố gắng để bookwaves có truyện độc quyền trong thời gian sớm nhất. Hiện tại có bộ Quỷ Xá chưa ai trộm nè.
“Đại nhân nói chơi.” Mặt mày của Cảnh Nhược Hi buông xuống: “Chỉ là sợ quấy rầy đại nhân.”
“Ta nói…” Diệp Trường An đi hai bước: “Ngươi có thể không bày ra hình dạng dịu ngoan như nước ở trước mặt ta không, bộ dáng này của ngươi người khác tin, ta lại không tin.”
Cảnh Nhược Hi đầy mặt mờ mịt: “Chẳng biết lời này của đại nhân có ý gì.”
“Ngươi còn giả?” Diệp Trường An chỉ chỉ Cảnh Nhược Hi: “Cảnh Nhược Hi, một nữ nhân như ngươi có thể ở chỗ có thi thể đè ta xuống mô phỏng theo động tác của hung thủ, là tuyệt đối lợi hại hơn đại bộ phận nam nhân. Biểu hiện dịu ngoan nhát gan không thích hợp với ngươi.”
Cảnh Nhược Hi thở dài: “Diệp đại nhân, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta là bồi Ngũ thẩm đến thắp hương, có chút buồn nên đến hậu sơn đi bộ một chút, không nghĩ tới gặp được người.”
Diệp Trường An gật đầu, tin tưởng.
“Vậy… Người có cái gì phân phó?” Cảnh Nhược Hi đột nhiên giật mình: “Lần này chuyện của Ngũ thẩm cũng may có Diệp đại nhân, nếu người có gì cần ta cứ việc nói thẳng đi.”
Nàng luôn cảm thấy Diệp Trường An có việc, cụ thể không biết là cái gì, nhưng mỗi lần giọng nói với nàng chuyện luôn luôn bất đồng, trong lời nói luôn luôn có ý dò xét, nhưng cụ thể thử cái gì, lại nói không rõ.
“Cảnh cô nương thực sự cơ linh.” Diệp Trường An mỉm cười: “Lúc này, quả thực có một việc muốn ngươi làm.”
“Đại nhân mời nói.”
“Ta đến Thanh Sơn tự quả thật có công việc, cũng không phải là vì du sơn ngoạn thủy.” Diệp Trường An nói: “Thanh Sơn tự gần đây, không yên ổn.”
Cảnh Nhược Hi vừa nghe đến không yên ổn mấy chữ đã cảm thấy huyệt thái dương giật giật, ý niệm đầu tiên là xoay người rời đi, thế nhưng nghĩ đến Diệp Trường An chuyên môn tìm đến nàng, vậy nhất định đến có chuẩn bị, cũng sẽ không để cho nàng cứ đi như vậy, vì vậy khẽ cắn môi chỉ có thể nghe.
“Tháng này, Thanh Sơn tự đã có bốn người khách hành hương mất tích.” Diệp Trường An nói: “Bốn khách hành hương mất tích sống không thấy người, chết không gặp xác, đến bây giờ vẫn là một cái cọc án chưa giải quyết, lần này ta đến, chính là vì điều tra vụ án này.”
“Mất tích bốn người?” Điểm Cảnh Nhược Hi quan tâm không giống người thường: “Mất tích bốn người quan phủ mới bắt đầu điều tra?”
“Cũng không phải, nhắc tới cái này tương đối phức tạp, kỳ thực lúc người thứ nhất thất mất tích gia thuộc đã báo án, nha môn cũng bắt đầu điều tra, nhưng lúc đó cũng không thể khẳng định hắn mất tích ở nơi nào. Thẳng đến người thứ tư xuất hiện, mới khẳng định bọn họ đều là sau khi thượng hương ở Thanh Sơn tự mới mất tích.”
Biểu tình ghét bỏ của Cảnh Nhược Hi đều nhanh không kềm được, không khỏi nói: “Nhưng ta thấy Thanh Sơn tự hôm nay vẫn như cũ rất nhiều khách hành hương.”
Diệp Trường An không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại cho rằng Cảnh Nhược Hi không biết, giải thích: “Thanh Sơn tự trừ phi đại tuyết phong sơn, bằng không mỗi ngày đều có rất nhiều khách hành hương.”
“Ta biết.” Gương mặt của Cảnh Nhược Hi không thể tưởng tượng nổi: “Thế nhưng trong khoảng thời gian này Thanh Sơn tự đã mất tích bốn người, sinh tử chưa biết, khả năng rất lớn là đã chết. Vì sao còn không lập tức phong sơn, còn để cho khách hành hương ra vào nữa, đó không phải là rất có thể tăng người bị hại mới sao?”
“Phong sơn?” Diệp Trường An càng không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi biết Thanh Sơn tự là địa phương nào không?”
“Địa phương nào?”
Bookwaves
“Thanh Sơn tự là Đại Lương khai quốc hoàng đế tự mình ban tên cho Đại Lương đệ nhất tự.” Diệp Trường An nói: “Không chỉ không có khả năng phong sơn tra án, thậm chí ngay cả án mấy người mất tích này cũng không thể tuyên bố ra công chúng, cho nên mới phái ta đến, đến người của nha môn đều không làm kinh động.”
Cảnh Nhược Hi gật đầu, đúng vậy, ở niên đại này hoàng đế là chí cao vô thượng, Thanh Sơn tự cột chung một chỗ với hoàng quyền, tự nhiên cũng cao nhất, so với mạng của mấy lão bá tánh mà nói, quan trọng nhiều lắm.
“Ta đây có thể làm cái gì?” Cảnh Nhược Hi cũng vô ý đánh giá chuyện này nhận hay không, càng không muốn và Diệp Trường An nhiều lời: “Diệp đại nhân nói thẳng đi.”
“Giúp ta cùng nhau tra án.” Diệp Trường An nói.
“Ta?” Cảnh Nhược Hi chỉ chỉ bản thân: “Ta cũng không phải bộ khoái, cũng không biết võ công, tra thế nào?”
“Trà trộn vào thăm dò.” Diệp Trường An nói như chuyện đương nhiên chuyện không đâu: “Ta tin tưởng ngươi.”
“Không phải.” Cảnh Nhược Hi mạc danh kỳ diệu: “Vì sao tin tưởng ta?”
“Chỉ có hoài nghi một người mới cần lý do, tin tưởng là không cần.” Diệp Trường An nói: “Ta tin tưởng ánh mắt của mình, cũng tin tưởng ngươi. Đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi uổng công khổ cực.”
Cảnh Nhược Hi có chút hoài nghi: “Còn có lợi?”
“Vàng thật bạc thật, có tính chỗ tốt không?” Diệp Trường An cong môi cười: “Nếu ngươi có thể giúp ta cùng nhau phá vụ án này, ta cho ngươi một trăm lượng bạc.”
Cảnh Nhược Hi trăm triệu thật không ngờ, lòng như nước ngừng trước đó của nàng, chỉ muốn làm sao nhanh chóng vùng thoát khỏi Diệp Trường An, thế nhưng lúc nghe một trăm lượng bạc, lại thật động lòng thật.
Bookwaves
Nàng đến Đại Lương cũng coi như một năm, một thân là thương xuất hiện ở trong rừng, được Hà Dương Hồng cứu trở về nhà.
Lúc mới bắt đầu, uống thuốc xem bệnh tự nhiên đều là tiêu tiền của Hà Dương Hồng, sau này mặc dù mình cũng đi làm, nhưng làm nhân viên tiệm cơm giản đơn có thể được bao nhiêu tiền, sinh hoạt kém quá nhiều so với quá khứ không nói, cho dù ở dưới tình huống kém quá nhiều cũng vẫn là túng quẫn.
Bản thân nàng ngược lại cũng thôi, thân thể Hà Dương Hồng lại không tốt, thấy mỗi khi nàng không thoải mái phải uống thuốc xem bệnh lại sợ dùng tiền nên chịu đựng, trong lòng Cảnh Nhược Hi cũng không dễ chịu.
Lần lao ngục tai ương này mặc dù chỉ là mấy ngày, thế nhưng đối với thể xác và tinh thần của Hà Dương Hồng đều là đả kích cực lớn, dùng cái gì chữa thương, chỉ có vàng thật bạc thật.
Cảnh Nhược Hi rũ mâu suy nghĩ một chút: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
“Rất tốt.” Diệp Trường An phi thường hài lòng: “Về tình về lý, ta chỉ biết Cảnh cô nương sẽ đáp ứng.”
Vì tiền bán mạng không là chuyện quang thải gì, Cảnh Nhược Hi không muốn giải thích thêm: “Ta đáp ứng rồi, nhưng nếu Diệp đại nhân muốn ta cùng nhau phá án này, ta nhất định phải hiểu tình huống cụ thể của bốn người mất tích trước. Tuổi tác thân phận, mất tích lúc nào, mất tích ở nơi nào, cùng với tình huống cụ thể các ngươi hoài nghi Thanh Sơn tự này.”
“Không quá phận.” Diệp Trường An ngẫm lại: “Những tình huống này ta đều đã sửa sang lại, chờ một chút ta đi tìm ngươi, cặn kẽ nói rõ với ngươi.”
“Được.” Cảnh Nhược Hi ngẫm lại: “Đêm nay ta sẽ ở tại tự, nếu đại nhân không có phân phó khác, ta đi trước, chờ tin tức của ngươi.”
Diệp Trường An gật đầu, Cảnh Nhược Hi xoay người rời đi.
Mãi cho đến thanh âm của Cảnh Nhược Hi tiêu thất, Diệp Kỳ mới nói: “Thiếu gia, ngươi thực sự hoài nghi nàng a.”
Diệp Trường An hỏi ngược lại: “Lẽ nào nàng không thể nghi sao?”
“Đúng là cực khả nghi.” Diệp Kỳ ngẫm lại: “Nhưng ta luôn cảm thấy như vậy quá khó thử. Cứng rắn bắt lại, nghiêm hình tra tấn, tự nhiên cái gì cũng sẽ nói.”
Diệp Trường An cười nhạo sai vặt nhìn thoáng qua mình: “Nếu nàng thật là người chúng ta muốn tìm, đó là nghiêm hình tra tấn có thể hỏi ra sao? Chỉ có thể ở trong lúc lơ đảng để cho nàng lộ ra kẽ hở. Nếu nàng không phải, tâm tư của cô nương này linh thông cách nghĩ khác người thường, nói không chừng thật có thể bang trợ chúng ta phá án, hoặc không phải, đều không có chỗ xấu với chúng ta.”
“Vâng.” Sai vặt vội nói nịnh: “Thiếu gia nói phải.”
(Luna: Ủa sao cứ nghi ngờ ngta mãi thế??? Nếu ổng là nam chủ, thật muốn xem quá trình ổng truy thê mệt mỏi luôn)