Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 2: SỢ TỐI SỢ NGƯỜI CHẾT

Dịch giả: Luna Wong – thông báo mới, mọi người nhớ vào đọc tránh thiệt thòi nhe. https://bookwaves.com.vn/truyen/nhat-ky/thong-bao-gui-den-cac-ban-doc-gia-cua-bookwaves/reading/

Người này ước chừng là đầu đàn trong đám quan sai, thế nhưng không có mặc quan phục, mặc một thân trường bào gấm vóc ám hồng sắc, thoạt nhìn chất lượng thượng cấp giá cả xa xỉ.

Cảnh Nhược Hi theo thói quen, tỉ mỉ quan sát nam nhân một chút, nàng duyệt vô số người, tự nhận nhìn người hết sức chuẩn.

Nam nhân này nhất định là công tử ca cao môn đại hộ, từ nhỏ sinh hoạt giàu có cao cao tại thượng, bởi vì gia giáo sâm nghiêm nên thường bày thái độ quân tử chi phong. Nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn, trong xương của hắn là tâm cao khí ngạo, ước chừng là từ nhỏ nhận được khen ngợi và ái mộ quá nhiều, nên ngạo nghễ chúng sinh, chỉ là chẳng đáng biểu lộ ra mà thôi.

A, nam nhân tự đại.

(Luna: Cám giác đây là nam chủ, chúc mừng anh đã có ác cảm với nữ chủ trong lần đầu tiên vô tình giúp đỡ người ta)

Diệp Trường An cảm thấy ánh mắt định trụ của Cảnh Nhược Hi nhìn hắn, lại cũng đã tầm mắt của người khác, không có đáp lại chút nào hết.

Hắn thấy Cảnh Nhược Hi lui ra, phân phó nói: “Thu những hài cốt này mang đi.”

“Vâng, Diệp đại nhân.” Lập tức có quan sai đáp lời, đi lên làm việc.

Đây đều là vật chứng, chắc là phải lấy về cho ngỗ tác kiểm nghiệm.

Hà Dương Hồng đã bị quan sai lôi kéo đi về phía trước, trong miệng không biết đang hô cái gì, Cảnh Nhược Hi vội đuổi theo vài bước, lớn tiếng nói: “Ngũ thẩm ngươi đừng sợ, quan gia chỉ là hỏi tình huống, trong nhà ta sẽ chiếu cố tốt.”

Hà Dương Hồng đại khái đáp lại một tiếng, đại khái không có, hết thảy đều hò hét loạn cào cào.

Trái lại Diệp Trường An đã đi tới: “Ngươi là nữ nhi của Hà Dương Hồng?”

Cảnh Nhược Hi lắc đầu.

“Vậy cũng không cần theo tới.” Diệp Trường An nói: “Án kiện quan phủ sẽ điều tra.”

Nói xong, Diệp Trường An bước nhanh đi ở phía trước.

Quan sai mang Hà Dương Hồng đi, chỉ chốc lát sau, dân chúng tụ chung một chỗ vây xem nghị luận cũng đều đi, tâm tư của Cảnh Nhược Hi nặng nề gục đầu xuống, cũng từ từ đi trở về.

Nàng không hy vọng Hà Dương Hồng gặp chuyện không may, tuy rằng không thân chẳng quen, nhưng Hà Dương Hồng lại là ân nhân của nàng.

Không người biết nàng sống ở một niên đại khác, đã từng là một pháp y, một năm trước, một ngày mưa sa gió giật, nàng bởi vì án kiện mà bị bắt cóc trả thù, bị nhốt hai ngày trong thùng đựng hàng tối tăm không ánh mặt trời, không có chờ được cứu viện tới, lại chờ được một hồi bạo tạc phấn thân toái cốt.

Bookwaves.com.vn

Không có dấu hiệu nào xuất hiện ở một địa phương, hoàn toàn không biết gì cả, hai bàn tay trắng, không thể làm gì khác hơn là làm bộ là bị đánh cướp thụ thương, mất đi ký ức, sau đó được Hà Dương Hồng tốt bụng thu lưu, cho tới bây giờ.

Tâm tình không tốt, nhưng việc trong tửu lâu vẫn là phải làm, Cảnh Nhược Hi vẫn bận đến màn đêm thâm trầm, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Nàng quay về, chính là nhà của Hà Dương Hồng.

Hà Dương Hồng cũng là một nữ nhân số khổ, trượng phu của nàng Ngũ Tân Xuân là một đồ tể, mặc dù nói giết lợn bán thịt có thể có chút ít tiền, cuộc sống so với trên không đủ so với dưới lại dư, nhưng tính tình của Ngũ Tân Xuân không tốt rất táo bạo, Hà Dương Hồng vẫn nén giận mà sống. Ngay cả hài tử duy nhất, cũng bởi vì xảy ra ngoài ý muốn, năm bảy tuổi đã chết yểu.

Nhưng Hà Dương Hồng thật là một nữ nhân hiền lành, chứa chấp một người có thân phận bất minh, đến tính danh cũng không nói được như nàng, bỏ tiền xuất lực, xem bệnh mớm thuốc. Ôn hòa giống như là thân tỷ tỷ vậy, chỉ có ở lúc đêm khuya vắng người, len lén lau sạch nước mắt.

Cái nhà này vừa vào cửa ba gian, trung gian là thính, mỗi bên một phòng. Căn phòng của Cảnh Nhược Hi vốn là của nhi tử Hà Dương Hồng ngủ, sau khi nàng đến, liền thu thập ra cho nàng.

Cảnh Nhược Hi vào phòng của mình, nhìn một mảnh hắc ám bên ngoài một chút, lên trên giường, ôm lấy đầu nhắm mắt lại.

Khi có người, dao nhỏ gác ở trên cổ nàng cũng có thể không nhíu mày một cái. Thế nhưng lúc không người, từ sau một trận tai nạn kia, nàng liền sợ tối, sợ cường quang, sợ tiếng nổ, ngay cả mình là một chuyên gia tâm lý, mỗi ngày đều phụ đạo tâm lý, ám chỉ tâm lý cho mình, nhưng y giả không thể tự chữa trị, hiệu quả cũng không quá lý tưởng.

(Luna: mới chương 2 ta đã được tác giả trả lời cho thắc mắc trong văn án rồi)

Cảnh Nhược Hi bất tri bất giác cứ ngủ như vậy, thẳng đến sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, đột nhiên giật mình tỉnh lại, tay chân đều có chút tê dại.

Xoa xoa mặt, Cảnh Nhược Hi đứng lên, không cần phải nói, Hà Dương Hồng chưa có trở về.

Ngày hôm nay hơi muộn một chút, Cảnh Nhược Hi vội vội vàng vàng thu thập một chút liền chạy đi tửu lâu, mới vừa vào hậu trù, đã thấysai vặt quen thuộc mới vừa vào cửa đã phất phất tay với nàng.

“Làm sao vậy?” Cảnh Nhược Hi vội vã đi tới.

Sai vặt hạ giọng: “Nhược Hi, ngươi có nghe nói không?”

Cảnh Nhược Hi ngạc nhiên nói: “Không có, chuyện gì?”

“Nói Ngũ đại ca là Ngũ thẩm giết.” Sai vặt thần bí hề hề: “Tối hôm qua ngươi nhất định là lo lắng ngủ không ngon, hôm nay tới trễ như vậy, sáng sớm quan sai đã tới rồi, lão bản hỏi một chút, nói là. . . Ngũ thẩm là người cuối cùng gặp qua Ngũ đại ca, lúc đó Ngũ thẩm hoài nghi Ngũ đại ca ở bên ngoài có nữ nhân, sau đó hai người nổi lên tranh chấp. Ngũ thẩm lỡ tay giết Ngũ đại ca, sau đó nhét vào trong hồ, tuyên bố với bên ngoài là hắn rời nhà đi ra ngoài.”

“Điều này sao có thể.” Cảnh Nhược Hi không thể tưởng tượng nổi nói: “Bọn họ có chứng cứ không?”

Bookwaves.com.vn

“Chứng cứ. . . Nga nga. . .” Sai vặt nói: “Ngày hôm qua lúc sau người của quan phủ lại tới vớt một lần, dưới đáy nước mò được cây trâm của Ngũ thẩm. Cái này có vật chứng.”

“Đây coi là vật chứng gì?” Cảnh Nhược Hi lắc đầu: “Vậy nhân chứng thì sao?”

Sai vặt nói: “Có người nhớ lại, thấy đêm hôm đó hai phu thê bọn họ cãi nhau. Nói cơn tức của Ngũ thẩm rất lớn, còn lấy đồ đập Ngũ đại ca, nói các loại lời như ngươi đi thì đừng bao giờ về nữa. Đây coi như là nhân chứng đi.”

“Đây cũng chỉ có thể chứng minh Ngũ thẩm có động cơ mà thôi, không coi là chứng minh thực tế vô cùng xác thực, thứ người nọ nhìn thấy cũng không phải Ngũ thẩm giết người.” Cảnh Nhược Hi suy nghĩ một chút: “Mặc kệ Ngũ thẩm có phải hung thủ hay không, là nàng thu lưu ta, hôm nay nàng xảy ra chuyện, ta cũng không thể mặc kệ.”

Sai vặt liên tục gật đầu, : “Đó là đương nhiên, dù, dù Ngũ thẩm thực sự là hung thủ, vậy phỏng chừng cũng là ngộ sát, nàng thật là một người tốt.”

Sắc mặt của Cảnh Nhược Hi nặng nề gật đầu: “Ta đi hoa lão bản xin nghỉ, ta phải đi nha môn nhìn Ngũ thẩm.”

Đừng nói nàng chắc chắc Ngũ thẩm không phải hung thủ, coi như phải, hướng về phía thành tâm đối đãi một năm, Ngũ thẩm trên không già dưới không nhỏ, Cảnh Nhược Hi cũng sẽ phi ma để tang cho nàng, sẽ tiễn đoạn đường cuối cùng.

“Tốt, ngươi mau đi đi, chuyện ngày hôm nay ta làm giúp ngươi.” Sai vặt rất nhiệt tình.

Lão bản Túy Hương lâu tên Giang Lãng Nguyên, là một nam nhân bốn mươi tuổi, lúc này trong tửu lâu đã lục tục bắt đầu có khách, hắn đang đứng ở trên quầy xem trướng.

Thấy Cảnh Nhược Hi đi qua, Giang Lãng Nguyên trái lại cũng không quá ngoài ý muốn. Mọi người đều biết Hà Dương Hồng là ân nhân cứu mạng của Cảnh Nhược Hi, Cảnh Nhược Hi thường ngày rất cảm kích Hà Dương Hồng, nếu lúc này thờ ơ, vậy ngược lại kỳ quái.

“Giang lão bản.” Cảnh Nhược Hi đứng ở trước quầy, còn chưa mở miệng.

Giang Lãng Nguyên nhân tiện nói: “Muốn xin nghỉ sao?”

Cảnh Nhược Hi vội gật đầu: “Ta muốn đi thăm Ngũ thẩm.”

“Ta biết, đi đi, nên mà.” Đều nói hòa khí sinh tài, Giang Lãng Nguyên cũng là người hết sức hòa khí dễ nói chuyện, lập tức liền phất phất tay: “Chuyện này có chút đột nhiên, chẳng ai nghĩ tới, ngươi cũng đừng có gấp, cho ngươi nghỉ thêm mấy ngày, xử lý tốt rồi trở lại bắt đầu làm việc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui