CHƯƠNG 21: CÔNG LÝ VÀ CÔNG NGHĨA NHÂN GIAN
Dịch giả: Luna Wong
“Cũng không phải hoàn toàn không biết chữ.” Cảnh Nhược Hi củ kết nói: “Là biết không nhiều chữ lắm, chữ này ta biết… Chữ này ta không biết… Loại này… có thể đoán thế nhưng đúng sai không dễ nói…”
Cảnh Nhược Hi nhìn chữ cong cong quẹo quẹo trên hồ sơ thập phần tan vỡ, không nghĩ tới một ngày cũng sẽ bởi vì không biết chữ mà lúng túng.
Cảnh Nhược Hi là con của người ta, nàng từ nhỏ phẩm học đa tài, một đường nhảy lớp tiến vào đại học quốc tế nổi danh, học thành trở về thanh danh hiển hách. Mặc dù trọng điểm không phải nghiên cứu văn học, nhưng bởi vì đã từng tham dự một án kiện có liên quan đến văn vật, đối với diễn biến của văn tự các quốc cũng đều có nghiên cứu nhất địn.
Thế nhưng nghiên cứu về nghiên cứu, trên dưới năm nghìn năm hơn bao nhiêu triều đại văn tự trải qua bao nhiêu cải biến, huống chi là một triều đại sách lịch sử đều tìm không được, Cảnh Nhược Hi cũng chỉ có thể căn cứ một ít bộ thủ bên cạnh để đoán đại khác thôi, ăn nói lung tung tạm được, nhưng chữ trên tư liệu án kiện nghiêm cẩn một chữ cũng không thể sai, là tuyệt đối không thể hồ đoán.
Diệp Trường An cũng có chút ngoài ý muốn, mặc dù nói nữ tử bách tính phổ thông biết chữ quả thực không nhiều lắm, thế nhưng cũng không biết thế nào, hắn dĩ nhiên xem đây là chuyện đương nhiên không lo lắng đến chuyện này, chỉ cảm thấy nữ tử ăn nói có kiến thức như Cảnh Nhược Hi, làm sao có thể không biết chữ.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ ngây người, rốt cục, Cảnh Nhược Hi có chút thẹn quá thành giận, phá bầu không khí này ném hồ sơ lên trên bàn: “Ta chính là một người làm việc vặt ở hậu trù tửu lâu, sai phải cần ta biết chữ chứ? Lúc Diệp đại nhân biết ta, không phải biết ta là một lngười àm việc vặt sao?”
Nói rất có lý, Diệp Trường An dĩ nhiên không lời chống đở.
“Được rồi.” Diệp Trường An rốt cục nhượng bộ nói: “Ta đọc cho ngươi nghe.”
Cảnh Nhược Hi hít sâu một chút nuốt khẩu khí xuống, dựa vào phía sau một chút: “Đọc đi.”
Thanh âm của Diệp Trường An trái lại rất dễ nghe, ngữ tốc đều đều bình hòa chảy xuôi ở trong bóng đêm, Cảnh Nhược Hi cũng tĩnh hạ tâm lai, an tĩnh nghe.
“Người mất tích thứ nhất xuất hiện ở một tháng trước, cũng chính là ngày hai tháng ba, tên Mạnh Thường Vãn giới tính nam, bốn mươi bảy, thương nhân, mang theo tiểu thiếp kinh thương ở kinh thành. Bởi vì vẫn không đi đâu, đến Thanh Sơn tự là vì cầu tử. Lúc đó cũng ở gian phòng ngươi vừa ở lúc nãy, hắn và tiểu thiếp mỗi người một gian, sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại liền chẳng biết tung tích. Đến nay hoàn toàn không có tin tứ, sống chết không rõ.”
“Người thứ hai mất tích là ngày bảy tháng ba, Từ Tuấn Hào, nam, hai mươi hai, người bên ngoài đến dự thi, cầu công danh. Cùng ngày cùng đồng hương ở tại Thanh Sơn tự, ngày thứ hai đồng hương phát hiện hắn mất tích, báo án.”
“Người mất tích thứ ba là vào hai mươi lăm tháng ba, Hứa Linh San, nữ, mười lăm, khuê nữ, trong nhà vốn buôn bán nhỏ, vừa định thân đến miếu trả nguyện, ngày thứ hai người nhà phát hiện nàng chưa về nhà, lúc này mới phát hiện mất tích.”
“Người thứ tư là một lưu lang hán, cụ thể sự kiện mất tích bất minh, chỉ có thể thôi trắc là giữa tháng. Thanh Sơn tự cách mỗi một đoạn thời gian sẽ thí cháo dựng lều cho người cùng khổ, rất nhiều khất cái cũng sẽ đến, hắn chính là mất tích sau chuyện đó. Đương nhiên hắn chỉ là tên khất cái, không ai báo án, vẫn là trong vòng điều tra chúng ta vô ý biết đến.”
Bookwaves
Diệp Trường An cảm giác mình chưa từng có một hơi thở nói nhiều lời như vậy, uống một hớp, nhìn Cảnh Nhược Hi: “Thế nào, có ý kiến gì không?”
“Có thể xác định bốn người này thật là mất tích sao?” Cảnh Nhược Hi gõ bàn một cái nói: “Thanh Sơn tự quần sơn liên miên, có dã thú thường lui tới hay không, có thể trượt chân rơi vào trong núi hay không, có thể thí sinh sợ khổ cực ngại nói len lén hồi hương hay không, cô nương chờ gả có thể có người trong lòng khác, theo người trong lòng bỏ trốn hay không?”
“Về phần lưu làng hán, vậy thì càng khó mà nói, vô thân vô cố, nếu nói đi chỗ nào không người biết, chính là chết ở nơi đó cũng chưa chắc lập tức có thể tìm được.”
“Không có.” Diệp Trường An một mực phủ nhận, thế nhưng dừng một chút lại nói: “Ta nhất nhất xác định qua, hẳn không có, coi như là có cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, kinh thành quản lý sâm nghiêm, ít có sự cố, bốn người gặp chuyện không may trong cùng một tháng? Hơn nữa Thanh Sơn tự người đến người đi đèn nhang đang thịnh, không có khả năng có đại hình dã thú thường lui tới, càng không thể nào tha một người đi hoàn toàn không lưu lại bất cứ dấu vết gì.”
“Nói như vậy đúng là thật trùng hợp.” Cảnh Nhược Hi ân một tiếng: “Bốn người này giới tính, tuổi tác, gia thất đều không có điểm giống nhau gì, nhưng thời gian mất tích phi thường ghần, hơn nữa một lần cuối cùng xuất hiện đều là ở Thanh Sơn tự, có thể án này, nhận định là cùng một hung thủ.”
“Thế nhưng không biết chuẩn tắc hung thủ chọn mục tiêu là cái gì.”
“Ta cũng không biết.” Cảnh Nhược Hi thuận lợi lấy qua một cây bút muốn viết chút gì, nhưng lại thống khổ buông xuống: “Nhưng ta cho rằng hung thủ giấu ở trong Thanh Sơn tự, hắn muốn chọn mục tiêu, không bị người phát hiện chế phục mục tiêu, xử lý thi thể, hắn nhất định phi thường quen thuộc Thanh Sơn tự.”
Hoang sơn dã lĩnh bỏ xác quả thực dễ, thế nhưng Thanh Sơn tự bất đồng, đèn nhang đang thịnh không phải nói đùa, người nơi này nhưng một chút cũng không ít hơn trong thành, đừng nói ban ngày, coi như là buổi tối cũng có tăng nhân tuần sơn, muốn bất tri bất giác tránh thoát mọi người, cũng không dễ dàng như vậy.
Bookwaves
Cảnh Nhược Hi nói: “Diệp đại nhân, tỉ mỉ kể với ta về Thanh Sơn tự đi.”
Huyệt thái dương của Diệp Trường An nhảy nhảy: “Ngươi không phải hoài nghi tăng nhân của Thanh Sơn tự chứ?”
“Vì sao không thể?” Cảnh Nhược Hi giơ tay lên bưng ly lên muốn uống nước, bưng phân nửa phát hiện đó là cái ly của Diệp Trường An, lại buông xuống, tiếp tục nói: “Nếu như đổi Thanh Sơn tự thành một khách sạn, trong một tháng khách sạn này mất tích bốn khách nhân, vậy ngươi sẽ hoài nghi gì?”
“Đương nhiên khách sạn này là một hắc điếm.”
“Vậy không phải xong rồi sao.” Cảnh Nhược Hi nói: “Cùng lý lẽ đó, vì sao đổi thành Thanh Sơn tự, Diệp đại nhân cũng không dám hoài nghi?”
“Ta nói rồi, Thanh Sơn tự là Đại Lương khai quốc hoàng đế ngự ban Đại Lương đệ nhất tự, trong miếu đều là cao tăng đắc đạo…” Diệp Trường An đang nói tự nhiên nói không được nữa: “Ngươi lắc tay gì?”
“Những thứ này ngươi đều đã nói với ta.” Cảnh Nhược Hi nói: “Đại Lương khai quốc hoàng đế có thể bảo chứng, thiên thu vạn đại nhiều năm như vậy, trong Thanh Sơn tự không có hung thủ xuất hiện hay không?”
“Lớn mật.” Diệp Trường An đột nhiên giận tái mặt: “Ngươi nói gì vậy, cũng dám bất kính với tiên đế.”
“Ta không dám bất kính với tiên đế, thế nhưng Diệp đại nhân, ngươi vừa kính vừa bất kính với công lý chính nghĩa đó?”
“Lời này của ngươi ý gì?” Sắc mặt của Diệp Trường An có chút xấu xí.
“Ta biết thân phận bất đồng, Diệp đại nhân khẳng định phải suy nghĩ nhiều hơn ta một ít.” Cảnh Nhược Hi nói: “Nhưng ngươi làm một nhân viên tra án, ở dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ nào, trước bài trừ ra hiềm nghi của một nhóm người, đây là đạo lý gì? Vậy vụ án này còn cần phải tra sao, ngươi muốn ai là hung thủ, người đó chính là hung thủ không được sao?”
Cảnh Nhược Hi nói một câu, sắc mặt của Diệp Trường An lại xấu xí thêm một chút, nói xong cảm giác một gương mặt tuấn tú đối diện đã đen.
“Cảnh Nhược Hi, ngươi thực sự to gan a.” Diệp Trường An lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết chỉ bằng mấy câu nói đó, ta có thể nhốt ngươi vào trong lao rồi không.”
“Ta biết.” Cảnh Nhược Hi mặc dù biết, cũng không phải thấy rõ có bao nhiêu sợ: “Kỳ thực nếu ngươi muốn nhốt ta vào trong lao khứ, cần gì phải lưu ý lời ta nói là cái gì? Dục gia chi tội đó.”
Diệp Trường An cười lạnh một tiếng, ngược lại ngồi xuống: “Ngươi đây phép khích tướng?”
“Ta có thân phận gì dùng phép khích tướng.” Cảnh Nhược Hi thản nhiên nói: “Ta chỉ là không muốn phụ lòng một trăm lượng bạc kia thôi.”
Hung thủ là ai, điều tra ra hay không tra được, có quan hệ gì với nàng đâu.
Luna: Công nhận tác giả viết cuốn quá, không ngừng dừng dịch được