CHƯƠNG 23: VỊ ĐẠO HƯƠNG HỎA
Dịch giả: Luna Wong
Bà bà kia lảo đảo nghiêng ngã vọt tới: “Có nhìn thấy nữ nhi của ta hay không, nữ nhi của ta đâu.”
“Bà bà ngươi đừng vội.” Tăng nhân vội an ủi: “Chúng ta đã để tất cả mọi người đi tìm, nhất định có thể tìm được.”
Bà bà đi đứng tựa hồ không tốt lắm, nước mắt liên tục đi trong phòng, quỳ xuống mặt hướng phía nam, đầu dập đầu trên đất: “Bồ Tát phù hộ, nhất định phải để cho nữ nhi của ta bình an. Ngoại tôn nữ của ta còn nhỏ, không thể không có nương a.”
Nhìn bà bà quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng của Cảnh Nhược Hi không quá dễ chịu, xoay người liền đi ra ngoài.
Bầu trời đêm lang lãng, tinh quang ánh sáng ngọc, gió thanh lãnh thổi qua, dãy núi nhấp nhô uốn lượn, thỉnh thoảng có hỏa quang ở trong đó. Nhưng vô luận không khí bây giờ tươi mát bao nhiêu, hoàn cảnh tốt bao nhiêu, nghìn vạn năm qua, tội phạm vẫn là tội phạm, cũng không tiêu thất.
Trong lòng Cảnh Nhược Hi trầm điện điện nhìn cảnh đêm, không chú ý Diệp Trường An đi ra lúc nào, đứng ở bên cạnh mình.
“Ngươi thương cảm lão bà bà?”
“Không, không chỉ là lão bà bà.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta càng thương cảm những người bị hại kia, gió núi lạnh như thế, bóng đêm sâu như vậy, ngươi đoán cô nương mất tích kia hiện tại ở nơi nào? Đang tao ngộ cái gì?”
Lời này của Cảnh Nhược Hi thanh âm nặng nề, có chút thương cảm, Diệp Trường An thường thấy các loại án kiện bi thảm, nhưng lúc này cũng có chút tâm tình trầm trọng, cảm thấy nên an ủi nàng hai câu.
Dù sao cũng là một tiểu cô nương, hơn nữa từ khi nàng nguyện ý không tiếc hết thảy phạm án giúp Hà Dương Hồng, đó có thể thấy được là một cô nương tâm tốt địa thiện lương, tri ân báo đáp, đương nhiên sự che giấu tung tích của nàng để người bất an, nhưng vạn nhất không phải thì sao, vạn nhất bản thân sai thì sao.
Diệp Trường An do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: “Bọn họ chỉ là mất tích, chưa chắc chết, ngươi cũng đừng quá khó chịu.”
Cảnh Nhược Hi nhẹ nhàng lắc đầu: “Bọn họ dữ nhiều lành ít.”
“Vì sao?”
“Nếu lừa bán nhân khẩu, thông thường lấy tiểu hài tử nữ nhân là phần nhiều. Nếu bắt tráng đinh, sẽ không cần nữ nhân. Người nào cũng lấy, chính là mục đích gì khác, mục đích gì ta không biết, thế nhưng hơn phân nửa không phải chuyện tốt.”
Tuy rằng tâm tình của Cảnh Nhược Hi trầm trọng, nhưng lời nói này không phải lời giận lẫy, ngược lại để Diệp Trường An trong lúc nhất thời cũng không biết phải an ủi như thế nào, trầm mặc một chút nói: “Đã như vậy, vậy động thêm chút đầu óc giúp ta cùng nhau phá án, miễn cho lại xuất hiện người bị hại kế tiế.”
Bookwaves
“Diệp đại nhân.” Cảnh Nhược Hi đột nhiên quay đầu nói: “Nếu như chúng ta tìm được hung thủ, ngươi đem hắn ra công lý sao?”
“Đương nhiên.” Diệp Trường An cau mày nói: “Ngươi đây là ý gì?”
“Nếu như hắn là một người quyền cao chức trọng thì sao?” Cảnh Nhược Hi nói: “Tỷ như người trong triều đình, hay trụ trì Thanh Sơn tự. Đừng nói không có khả năng, ta nói là tỷ như.”
Diệp Trường An thấp giọng: “Cảnh Nhược Hi, ngươi nói chuyện với ta không cần quanh co, nói thẳng vô phương.”
Sắc mặt của Cảnh Nhược Hi bình tĩnh nhìn phía Diệp Trường An: “Ta chỉ là thấy quá rất nhiều chuyện không công bằng trên thế gian, sợ sau khi bản thân dốc hết toàn lực tìm được chân tướng, chân tướng này sẽ bị người dễ dàng xóa đi. Vậy có ý nghĩa gì.”
“Nên nếu ta không đáp ứng ngươi, ngươi sẽ mặc kệ?”
“Mặc kệ.” Cảnh Nhược Hi tâm lãnh như sắt: “Người mất tích vô thân vô cố với ta, loại chuyện này hãy để cho quan phủ và Bồ Tát quản đi. Tuy rằng ta sợ máu, thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại không nhìn là được.”
“Nói thật là có đạo lý.” Diệp Trường An hừ cười một tiếng: “Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần chứng cứ vô cùng xác thực, vô luận người kia là ai, ta nhất định đưa hắn ra công lý, dù cho từ bỏ một thân quan phục, cũng quyết không nuốt lời.”
“Một lời đã định.” Cảnh Nhược Hi dứt lời bước nhanh đi về phía trước: “Đi xem hiện trường mất tích.”
Thật đúng là mạnh mẽ vang dội, nói làm liền làm. Diệp Trường An sửng sốt một chút, vội vã để sai vặt cầm cây đuốc đi theo.
Mặc dù biết có người mất tích, nhưng bởi vì không người biết trước đã mất tích bốn người, nên tất cả mọi người chỉ là cho rằng nữ nhân này có chuyện gì đi ra ngoài, cũng không có quá khủng hoảng, thấy các tăng nhân đã rất nhanh bắt đầu tìm, nghị luận vài câu, liền cũng đi về nghỉ ngơi.
Ở trong núi sâu như vậy, người thường muốn giúp cũng giúp không được, ở dưới tình huống chưa quen thuộc với nơi này tùy tiện xuất động, chưa chắc có thể tìm được người không nói, còn có thể sẽ để cho mình cũng gặp phải nguy hiểm.
Hiện trường đầu tiên thông thường sẽ là địa phương nhiều đầu mối nhất, nhưng khi Cảnh Nhược Hi vội vội vàng vàng chạy đến, vẫn là ngây dại.
Trước gian là bùn đất, theo lý là có thể lưu lại rất nhiều dấu vết, nhưng lúc này trên miếng đất kia có vô số cước bộ tạp nhạp, ngang dọc giao thác, đã không có biện pháp phân biệt ra bất kỳ thứ gì nữa.
Cảnh Nhược Hi ngây ngô đứng một hồi, nói: “Nữ nhân mất tích kia tên gì, đang ở nơi nào?”
Bookwaves
Người trong miếu biết thân phận của Diệp Trường An, xảy ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên có người theo ở phía sau, nghe Cảnh Nhược Hi hỏi, vội nói: “Là Ngô Cẩn Viện, ở ngay bên này, người đi theo ta.”
Ở một loạt phòng bên phải, một gian phòng y hệt những gian khác, lúc này mở cửa ra, bên trong trống rỗng.
Bởi vì không gian bên trong rất nhỏ, một mình Cảnh Nhược Hi chui vào, cầm cây đuốc trong tay, cẩn thận xem mọi nơi.
Diệp Trường An cũng đi vào theo, còn chưa kịp muốn đưa tay lấy cây đuốc, liền nghe Cảnh Nhược Hi nói: “Cái gì cũng đừng đụng.”
“Ân?” Tay của Diệp Trường An đưa đến một nửa liền cứng ngắc đình ở giữa không trung, dừng một chút mới nói: “Ta cầm cây đuốc cho ngươi.”
“Nga, cảm tạ.” Cảnh Nhược Hi vừa nghe hắn nói như vậy, không chút do dự đưa cây đuốc vào trong tay hắn, mình ở trước giường nhìn kỹ, nhìn xong giường nhìn xuống sàn, nhìn xong sàn nhà nhìn tường.
Diệp Trường An cũng không giục, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Đột nhiên, Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi mang cây đuốt ra ngoài một chút.”
“Ân? Ngươi phát hiện cái gì?”
“Ngươi có ngửi được vị đạo nào đó hay không?” Cảnh Nhược Hi hít mũi một cái.
Diệp Trường An cũng theo hít mũi một cái: “Hình như là có chút thơm, hương phấn trên người ngươi?”
Lúc nói chuyện, Diệp Trường An tiến tới, sau đó bị Cảnh Nhược Hi ghét bỏ đẩy ra: “Làm gì?”
“Dám đẩy ta, gan lớn hơn mấy ngày hôm trước rất nhiều a.” Diệp Trường An cười một tiếng, thế nhưng không đợi Cảnh Nhược Hi đẩy hắn nữa, liền vươn cây đuốc thân ra cửa: “Cầm.”
Sai vặt ngoài cửa vội tiếp nhận, trong gian, nhất thời rơi vào một mảnh hắc ám.
“Ta không dùng yên chi phấn nước, đây không phải vị đạo trên người ta.” Sau khi lấy cây đuốt đi, hương vị trong phòng rõ ràng không ít: “Đây là vị đạo trên người Ngô Cẩn Viện, hơn nữa, đây không phải là vị hương phấn vốn có trên người nàng, là của trong miếu.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì trên người Ngũ thẩm cũng có, ta quá quen thuộc với khí tức trên người Ngũ thẩm, nàng bình thường không ăn diện, thế nhưng ngày hôm nay sau khi đi ra đại điện cầu phúc, liền có một ít. Là giống như vị đạo này.”
“Vậy hẳn là mùi nhang trong đại điện, thế nhưng cũng không thể nói rõ cái gì.” Diệp Trường An còn tưởng rằng Cảnh Nhược Hi có phát hiện gì, lúc này có chút thất vọng nói: “Người đến Thanh Sơn tự tự nhiên đều là đến thắp hương, trên người có mùi trong đại điện có cái gì kỳ quái?”
“Vậy trên người vài người phía trước có cái mùi này không?” Cảnh Nhược Hi hỏi ngược một câu.