CHƯƠNG 27: TÂM BỆNH
Dịch giả: Luna Wong
Cây đuốc tắt, ánh trăng hôn ám, trong rừng cây khắp nơi là bụi cây và cỏ dại cao cỡ nửa người, đường một chút cũng không dễ đi, Cảnh Nhược Hi miễn cưỡng đuổi theo ra phía trước vài bước thì ngừng, tuy rằng chung quanh Thanh Sơn tự người lui tới nhiều không có dã thú, nhưng ai biết trong bụi cỏ có nhện độc xà rết các loại hay không.
“Tuệ Khả mất tích rồi.” Diệp Trường An nói: “Hắn chạy rồi.”
Trong lúc bất chợt, chẳng biết nơi nào bay tới một đám mây đen, vừa vặn chặn ánh trăng, trong rừng đen trong nháy mắt.
“A…” Cảnh Nhược Hi đột nhiên phát sinh một trận thét chói tai.
“Làm sao vậy?” Diệp Trường An biến sắc, nhào đến phương hướng âm thanh phát ra, còn không có đứng vững, đã bị Cảnh Nhược Hi nhào vào trong lòng ôm lấy.
Diệp Trường An ngây người, vội nói: “Làm sao vậy, có phải có rắn hay không?”
Cô nương này cho hắn cảm giác vẫn là không sợ trời không sợ đất, không sợ chết người không sợ máu, lãnh tĩnh khó có gì sánh bằng. Trong bụi cỏ có vật gì để cho nàng sợ thành như vậy, rắn hay chuột?
Độc xà cũng sẽ lấy nhân mạng, Diệp Trường An cũng có chút khẩn trương, rất sợ Cảnh Nhược Hi ở trong bụi cỏ bị độc xà gì cắn cho.
“Không có rắn.” Thế nhưng Cảnh Nhược Hi ôm chặt lấy Diệp Trường An không buông tay, nhắm mắt lại dán mặt lên bộ ngực hắn không chút kiêng kị nào: “Ta sợ bóng tối.”
“…” Diệp Trường An không nói gì, thế nhưng ngẫm lại chuyện Cảnh Nhược Hi ở trong nhà cũng phải thắp nến cả đêm, trái lại cũng tin tưởng cô nương này là thật sợ tối không phải cố ý giả nhu nhược để tiếp cận hắn. Nhắc tới cũng là phiền muộn, hắn anh tuấn tiêu sái, gia thất hiển hách, thân chức vị cao, cô nương kinh thành ái mộ hắn hằng hà, thế nhưng Cảnh Nhược Hi lại luôn trong lúc vô ý biểu hiện ra một chút ghét bỏ với hắn.
Lại nhìn kỹ, cũng không phải ghét bỏ một mình hắn, mà là ghét bỏ tất cả mọi người. Ghét bỏ kia nửa điểm cũng không làm bộ, thậm chí trước khi bị người phát hiện thì che giấu, cũng không biết một nha đầu ăn nhờ ở đậu làm việc vặt trong trù phòng, là có cảm giác ưu việt không giải thích được từ đâu tới…
Bất quá trong lòng lải nhải về lải nhải, Diệp Trường An trái lại cũng không có mạnh đẩy Cảnh Nhược Hi ra, cô nương ôm một chút cũng không mất mát gì, hắn là chân quân tử, tối lửa tắt đèn, chiếu cố người yếu cũng là nên.
Lấy lại bình tĩnh, Diệp Trường An nói: “Có ta ở đây, có cái gì đáng sợ. Ngươi buông tay trước, chúng ta phải tìm cho ra Tuệ Khả, hắn mất tích, không biết có phải là phát hiện chúng ta theo dõi núp đi nơi nào hay không.”
“Không được.” Cảnh Nhược Hi một chút do dự cũng không có, gắt gao ôm hông của Diệp Trường An hầu như để hắn không thở nổi: “Trước khi mặt trăng xuất hiện, ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“…” Diệp Trường An dùng hết tất cả kiên trì của cả đời của hắn: “Ta đốt cây đuốc lên.”
“Vậy cũng được, có tia sáng là được.” Cảnh Nhược Hi không lựa chọn.
Lúc ngủ ở trong phòng, Cảnh Nhược Hi thắp nến mang theo tùy thân, thế nhưng lúc này bên ngoài có gió, nến nhất định sẽ bị thổi tắt. Cây đuốc trái lại còn có thể.
Diệp Trường An bất đắc dĩ, cũng may cây đuốc vẫn cầm ở trong tay, lúc này liền đưa tay sờ hộp quẹt trong lòng, dừng một chút: “Ngươi thả lỏng tay chút được chứ, ta lấy hộp quẹt.”
Bookwaves
“Nga.” Cảnh Nhược Hi khó có được nghe lời buông lỏng một chút, để Diệp Trường An đưa tay vói vào lấy hộp quẹt ra.
Rất nhanh, cây đuốc một lần nữa đốt sáng lên, Diệp Trường An rõ ràng cũng cảm giác được ánh lửa sáng lên trong nháy mắt, thần kinh băng bó của Cảnh Nhược trứ lập tức buông lỏng, đơn giản là thả lỏng kiểu sống sót sau tai nạn.
Cảnh Nhược Hi thật dài thở ra, dùng tay áo lau lau cái trán, giữa núi rừng hơi có chút lạnh, dĩ nhiên chảy một đầu mồ hôi, tóc mai đến dán sát lên trán. Sắc mặt tái nhợt, nếu để cho người không biết nội tình nhìn, còn cho là bọn họ gặp quái thú gì tập kích nữa.
“Sao ngươi lại sợ tối như thế.” Lúc này Diệp Trường An cũng hiểu được bộ dáng như vậy của Cảnh Nhược Hi có chút nghiêm trọng: “Ngươi không phải người nhát gan, sẽ không đến nỗi này a.”
“Sợ tối với nhát gan không có quan hệ.” Cảnh Nhược Hi giống như là leo núi hết nguyên một ngày, cả người đều uể oải: “Ngươi thấy ta sợ bóng tối, ta còn sợ sáng, sợ thanh âm to lớn. Nếu ta nói ta còn sợ máu, ngươi tin không?”
Diệp Trường An thực sự không muốn tin tưởng, thế nhưng ngẫm lại ngày ấy thời điểm chết Thôi Hạo sắc mặt của Cảnh Nhược Hi cũng quả thực rất khó xem như muốn buồn nôn, lúc đó cảm thấy nàng có chút trang mô tác dạng, nhưng hiện tại xem ra thật không phải giả bộ. Thứ nhất giả bộ cũng quá giống, thứ hai nàng giả cái này có chỗ lợi gì?
“Nhưng ta thấy hôm nay ngươi đổ máu, cũng không có vẻ sợ.”
“Sợ cũng phải nhịn a.” Cảnh Nhược Hi từ trong tay Diệp Trường An nhận cây đuốc, hầu như tham lam nhìn hỏa quang khiêu động: “Bất quá ta nghiêm trọng nhất chính là sợ tốt, những thứ khác khẽ cắn môi liền có thể khắc phục. Sợ tối thật sự là khắc phục không được.”
Trước khi chết, nàng bị nhốt ở trong thùng hàng tối thui ba ngày không thấy được mặt trời. Thùng đựng hàng đặt ở trong kho hàng, đó là chân chính không có thiên lý, đưa tay không thấy được năm ngón.
Bookwaves
Trong bóng tối chỉ có một mình nàng, nhưng lại còn có những thứ khác. Nói thí dụ như con chuột, sâu bọ, nhện bò tới bò lui, đó cũng là chút đồ bình thườngnàng căn bản không sợ, thế nhưng ở trong bóng tối hoàn toàn, đã không có thị giác, xúc giác lại trở nên dị thường đáng sợ.
Lúc mới bắt đầu, Cảnh Nhược Hi còn có thể tận lực để cho mình lãnh tĩnh, tự nói với mình đều là chút côn trùng và tiểu động vật râu ria mà thôi, coi như là xúc cảm ác tâm một ít, sẽ không có chất tính thương tổn thực với nhân thể, coi như bọn họ không tồn tại là được.
Nhưng theo thời gian trôi qua, không có ăn uống gì và thiếu nước để thân thể khí quan bắt đầu mất cân đối suy kiệt, nàng bắt đầu sản sinh ảo giác, vô luận nhắm lại hay là mở mắt, trong bóng tối, cái gì cũng có.
Cảnh Nhược Hi trong tuyệt vọng, cửa rốt cục mở, một đường quang minh từ bên ngoài chiếu đến, nàng cơ hồ là tìm thấy được sinh cơ nhào tới.
Nhưng theo cửa mở ra, một lựu đạn bị ném vào, ngay thời gian Cảnh Nhược Hi nhào qua, lựu đạn nổ tung.
Trước hắc ám vô biên, một khắc kia tiếng nổ mạnh to lớn vang lên và tia sáng chói mắt, mặc dù chuyển thế trọng sinh, cũng lao lao dừng hình ảnh ở trong trí nhớ của nàng, vô luận như thế nào đều không quên được.
Trước Diệp Trường An cũng phá qua rất nhiều án tử kỳ quái, gặp qua rất nhiều người kỳ quái, trái lại biết trên đời này trăm nghìn loại bệnh, dạng gì đều không kỳ quái. Loại này của Cảnh Nhược Hi ước chừng là trước đây từng có một đoạn kinh lịch không vui bị dọa lưu lại di chứng.
Vì vậy hắn tốt bụngnói: “Bạch trú hắc ám là trạng thái bình thường của thiên địa, ngươi sợ tối sợ thành như vậy cũng không phải kế lâu dài. Chờ sau khi trở về, ta mang ngươi tiến cung tìm thái y xem thử.”
Đây căn bản cũng không phải là bệnh trên thân thể, bản thân là một thầy thuốc tâm lý cực tốt cũng không thể khắc phục, thái y có ích lợi gì. Cảnh Nhược Hi cười khổ một cái, nhưng không muốn quét tâm ý thật tốt của Diệp Trường An, lên tiếng, nói tiếng đa tạ.
Có ánh sáng, Cảnh Nhược Hi không có bất kỳ sợ hãi với xà trùng trong rừng cây nữa, theo Diệp Trường An đi về phía trước, đột nhiên nói: “Ai, Diệp đại nhân ngươi xem, đây có phải Tuệ Khả bỏ lại hay không.”
Trong bụi cỏ có một cây đuốc tắt, Diệp Trường An ngồi xổm xuống nhặt lên, cây đuốc vẫn ấm áp, xem ra tắt không lâu.
“Cây đuốc ở chỗ này, vậy hắn cũng đi không xa.” Diệp Trường An nhìn bốn phía một cái: “Ngươi xem cây cỏ nơi này, như là vết tích có người vừa dẫm lên.”