CHƯƠNG 3: THĂM TÙ
Dịch giả: Luna Wong
“Cảm tạ Giang lão bản.” Cảnh Nhược Hi hơi gật đầu, liền xoay người đi ra.
Tin vỉa hè không thể chắc chắn, thế nào cũng phải đích thân đi nha môn nhìn một cái.
Đời trước Cảnh Nhược Hi một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ có mười lăm tiếng đồng hồ đều phá án, nhưng đời này còn thật chưa có cơ hội bước vào nha môn một bước, hỏi người xong tìm được địa phương, nhìn địa phương mình xa lạ mà quen thuộc, mặc dù có chút không tình nguyện, vẫn là cắn răng đi tới.
Hai thủ vệ đứng ở cửa huyện nha, Cảnh Nhược Hi đi tới: “Vị đại ca này.”
Thủ vệ kia quay đầu nhìn nàng, trái lại cũng khách khí: “Cô nương có chuyện gì?”
Cảnh Nhược Hi nói: “Xin chào, ta muốn hỏi một chút Hà Dương Hồng ngày hôm qua bị mang tới thế nào, chính là thê tử của người chết có xương được vớt trong hồ ra ngày hôm qua, ta là bằng hữu của nàng.”
“Nga, ngươi nói phạm nhân kia a.” Đây cũng không phải là tin tức cần bảo mật gì, thủ vệ nói: “Sáng sớm hôm nay đại nhân đã thẩm rồi, nàng cũng thừa nhận, nói là mình giết tướng công.”
Cảnh Nhược Hi mục trừng khẩu ngốc: “Điều này sao có thể, nàng thừa nhận rồi?”
“Đó còn có thể là giả sao?” Thủ vệ nói: “Đại nhân tại chỗ xử vấn trảm, đi đầu bắt giữ, ba ngày sau hành hình. Cô nương. . . Cô nương ngươi không sao chứ.”
Sắc mặt của Cảnh Nhược Hi có chút trắng bệch, lúc này trong đầu nàng rất loạn.
Đây là mạng người án a, coi như là động tác mau hơn nữa, điều tra thẩm tra xử lí cũng phải mười ngày nửa tháng đi. Sao lạingày hôm qua mang người đi, một buổi chiều tới một buổi sáng, án tử đã định xuống, còn nói là Hà Dương Hồng nhận tội, chớ không phải là vu oan giá hoạ đi?
Nhưng Cảnh Nhược Hi không ngốc, biết mình hiện tại chỉ là một dân bình thường, hơn nữa đến thân phận hộ tịch chính quy cũng không có, cho dù có thiên đại oan khuất, cứng đối cứng là tuyệt đối không được.
Cái từ Vu oan giá hoạ này chỉ có thể tưởng không thể nói, coi như là chân nhìn thấy cũng không thể nói, nếu như bọn họ minh mục trương đảm vu oan giá hoạ, vậy chỉ có thể chứng minh nghiêm hình bức cung ở niên đại này là một chuyện mà tất cả mọi người đều tiếp nhận, sức một mình không quay được càn khôn, phải tìm phương pháp khác.
Đầu tiên ít nhất phải biết rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Ta không sao.” Cảnh Nhược Hi nói: “Đại ca, ta đây có thể vào trong phòng giam thăm nàng một cái hay không. . .”
Thủ vệ trên dưới quan sát Cảnh Nhược Hi một chút: “Ngươi chờ, ta hỏi giúp ngươi một chút.”
Bookwaves.com.vn
Cảnh Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm, cũng may người của nha môn này thoạt nhìn vẫn tương đối biết tình người. Dù sao Hà Dương Hồng coi như là giết người, cũng không phải nhân vật trọng yếu liên quan đến đại án tử gì, không có đạo lý không cho thăm tù, không cho gia thuộc nghe di ngôn chuẩn bị hậu sự.
Cảnh Nhược Hi thấp thỏm ở ngoài cửa chờ, chẳng được bao lâu, thủ vệ đi ra: “Đại nhân nói, có thể cho ngươi đi thăm tù, trong nhà Hà Dương Hồng có người nói không ai, nếu như ngươi có quan hệ tốt với nàng, vừa lúc sử lý chuyện phía sau đi.”
Chuyện thủ vệ nói, đại khái chính là chỉ nhặt xác và hậu sự của Hà Dương Hồng sau khi bị xử trảm đi.
Cảnh Nhược Hi Vô Tâm quản những thứ này, trước vội đáp lời, nhìn thấy người lại nói sau.
Theo thủ vệ vào nha môn, đi qua đại đường, đi qua hai viện tử, thấy là một gian nhà rõ ràng bất đồng với mấy chỗ khác.
“Chính là chỗ này.” Thủ vệ nói, nói với thị vệ giữ cửa: “Đây là bằng hữu của Hà Dương Hồng ngày hôm qua bị nhốt, đại nhân cho vào thăm tù.”
Khoảng chừng trong phòng giam này cũng sẽ không giam giữ trọng phạm gì, mặc dù có thủ vệ cũng gác sâm nghiêm, thế nhưng đối với người đến thăm tù cũng không quá khẩn trương. Thấy là đồng liêu mang tới, liền gật đầu, mở cửa, để Cảnh Nhược Hi đi vào.
“Đi thẳng về phía trước, một gian bên trái tận cùng bên trong.”
Cảnh Nhược Hi cảm tạ xong, liền bước nhanh đi vào.
Lao phòng tuy rằng không phải tầng hầm, nhưng bởi vì chỉ có mấy cửa sổ nhỏ lại cao, nên quanh năm ở trong mờ tối.
Bookwaves.com.vn
Mùi trong lao phòng cũng không dễ ngửi, bởi vì quanh năm không có ánh sáng kín gió, mùi mốc quanh năm không tản được, trong hai bên phòng giam còn có phạm nhân bị nhốt thật lâu, thấy người mới tiến đến, lại là một cô nương xinh đẹp, liền cười đùa trong miệng lại không sạch sẽ.
Cảnh Nhược Hi lại hoàn toàn không có phản ứng, hình như mùi này cũng không khác gì trù phòng nàng hay ở, hình như những người đó đều không tồn tại vậy, xuyên qua nửa điểm dừng lại cũng không có, trực tiếp đi tới lao phòng cuối cùng.
May mà ở đây đều là một gian một người, trong góc phòng, Hà Dương Hồng co lại thành một đoàn, cũng không biết ngủ hay là tỉnh.
Ngay cả cảnh tượng này Cảnh Nhược Hi thấy qua vô số lần, vẫn là thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ngũ thẩm.”
Hà Dương Hồng run run một chút, ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Nhược Hi, như là thấy cứu tinh vậy nhào tới.
“Nhược Hi.” Hà Dương Hồng giọng nói có chút run rẩy: “Sao ngươi lại tới đây.”
“Ta là tới thăm ngươi.” Lúc này Cảnh Nhược Hi lãnh tĩnh không được, lên trước tiếp theo nhìn quét.
Tuy rằng Hà Dương Hồng đã thay đổi một thân trang phục tội phạm, nhưng trên y phục lại không có vết máu, hình dạng tựa hồ không giống như là bị dùng hình. Đương nhiên là có một số hình là không nhìn ra, nhưng loại thủ pháp nham hiểm này đều để đối phó nhân vật lợi hại, Hà Dương Hồng bất quá một giới phụ nhân, không đến mức thận trọng như vậy.
Nếu nha môn thật muốn nghiêm hình bức cung, theo Cảnh Nhược Hi lý giải tính cách của nàng, ấn xuống mặt đất đánh hai đại bản nên cái gì cũng nhận, không cần đại phí công lao.