Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 31: NGHE

Dịch giả: Luna Wong

Lưỡi dao sắc bén, tuy rằng đã cầm ngược, Diệp Trường An vẫn như cũ sợ sẽ không cẩn thận làm tổn thương cổ của Cảnh Nhược Hi, nghe nàng nói làm lại lần nữa, lại thận trọng xẹt qua một cái.

“Thế nào?” Diệp Trường An nói: “Có phát hiện gì?”

“Ta cảm thấy người chết không phải tư thế như thế, vết thương không giống.” Cảnh Nhược Hi nói: “Vết thương của người chết là thiên ở một bên, cho nên nàng nhất định không phải chính diện ngửa đầu.”

Nàng nghiên đầu sang một hướng: “Ngươi thử lại lần nữa như vậy.”

Cảnh Nhược Hi đột nhiên quay đầu, đao trong tay Diệp Trường An thiếu chút nữa quẹt qua mặt của nàng, sợ đến hạ tay, đưa dao sang một bên.

“Ân?” Cảnh Nhược Hi không nhúc nhích, chỉ là từ trong lỗ mũi hừ ra một âm tiết.

“Ngươi chớ lộn xộn, chớ để không cẩn thận rạch trúng.” Diệp Trường An giải thích một câu, sau đó để bằng tay lại, ở trên cổ lạnh lẽo của nàng rạch một cái.

Tay lạnh cái cổ cũng lạnh, cảm giác này chênh lệch không bao nhiêu với sống dao.

Cảnh Nhược Hi ừ một tiếng, sờ sờ cổ của mình: “Đúng, vết thương chính là góc độ này, cho nên lúc đó người chết chắc là nghiêng đầu.”

Diệp Trường An buông tay ra, lui về phía sau vài bước, quan sát một chút: “Cái tư thế này rất kỳ quái, coi như là giết người, tại sao phải xoay người chết thành một tư thế như vậy?”

“Sẽ có nguyên nhân, trong mỗi một án kiện mỗi phát hiện đều có nguyên nhân, có chút là có thể minh xác nói ra được, có chút có thể phản ứng nội tâm của hung thủ.” Cảnh Nhược Hi đứng lên xoa xoa cái cổ: “Diệp đại nhân, ngươi thử cho ta xem…”



Tư thế này thật sự là nhìn hơi bất nhã, cũng chỉ có Cảnh Nhược Hi dám đưa yêu cầu như vậy với Diệp Trường An, ý niệm đầu tiên của Diệp Trường An liền muốn quát lớn một tiếng còn thể thống gì, thế nhưng nhịn một chút không nói ra miệng.

Cũng là vì tra án, một cô nương người ta còn không sợ mất mặt, nếu hắn tính toán chi li như thế, ngược lại có vẻ không phóng khoáng.

Vì vậy chỉ từng quỳ quân vương và phụ mẫu tổ tông tuy rằng Diệp công tử do dự một chút, ngược lại cũng đã nghĩ thông suốt, thực sự quỳ như tư thế mới vừa của Cảnh Nhược Hi, nghiêng đầu qua.

Trong nháy mắt, tư thế quay đầu này để trong lòng Diệp Trường An khẽ động: “Ta đã biết.”

“Ta cũng nghĩ ra rồi.”

Hai người liếc nhau, Diệp Trường An đứng lên vỗ vỗ y phục: ” hắn nghe thanh âm: “Động tác nghiên mặt này, là thời gian người ngưng thần nghe mới làm được, nhưng nàng đang nghe cái gì?”

Chỉ là vấn đề Diệp Trường An hỏi này, ngoại trừ hung thủ và người chết, sợ là không ai có thể trả lời.

“Trọng điểm không phải nàng đang nghe cái gì, mà là hung thủ muốn cho nàng nghe cái gì.” Cảnh Nhược Hi nói: “Diệp đại nhân, ta nghĩ và ngươi chia binh hai đường. Chờ trời sáng thủ hạ của ngươi tới, ngươi mang theo bọn họ theo phương pháp thường quy đi thăm dò, bản thân ta đi dạo trong Thanh Sơn tự.”

“Ngươi đây là muốn minh tu sạn đạo, ám độ thành thương?”

Cảnh Nhược Hi gật đầu: “Ánh mắt tụ tập ở trên người ngươi nhiều lắm, ở trước mặt ngươi tất cả mọi người sẽ đặc biệt cẩn thận, trái lại không dễ dàng tìm ra đầu mối. Ta không giống, ly khai ngươi, không có người chú ý tới ta.”

“Được, bất quá một mình ngươi quá nguy hiểm. Cao tăng Thanh Sơn tự có thể tham dự vụ án này, hơn nữa bọn họ đều biết võ công, ta sẽ từ đại nội tìm mấy cao thủ lạ mặt tới, ngày mai nếu có người hỏi ngươi bánh bao ở Đạo Hà thôn trong kinh thành, ngươi giả bộ cố nhân, để hắn theo ngươi là được.”

Bookwaves

Ám hiệu thứ này, thực sự là mấy nghìn năm đều là trước sau như một, Cảnh Nhược Hi ứng tiếng, có chút buồn cười, rồi lại có chút cười không nổi.

“Chỉ sợ hung thủ thấy quan phủ tham gia, hiện tại đã thu tay không làm nữa.” Diệp Trường An lo lắng khủng khiếp nói: “Trước hủy thi diệt tích, hiện tại án binh bất động, lại không thể cứng rắn tiến hành lục soát chùa miểu, chúng ta sẽ rất khó hành động.”

“Ta vừa lúc tương phản với lo lắng của ngươi .” Cảnh Nhược Hi cũng lo lắng khủng khiếp: “Lo lắng của ta rất nhanh sẽ có người bị hại kế tiếp.”

“Nguyên nhân?”

“Tuy rằng lần này tính là công bố sự kiện giết người trước công chúng, nhưng quan phủ vẫn luôn biết có người ở Thanh Sơn tự lục tục thất tung, cũng biết án mất tích này rất được coi trọng, cũng biết tất nhiên sẽ bị điều tra, nếu như bọn họ muốn thu tay, có thể thu tay lại, nếu sớm thu tay như vậy, còn sẽ ở ngày ngươi tiến vào, phạm án dưới mí mắt ngươi không?”

“Quả thực to gan lớn mật.”

“Không phải to gan lớn mật, là đánh mất lý trí, bằng không, bọn họ có lý do là không thể không làm.” Cảnh Nhược Hi nghiêng đầu: “Hơn nữa rất gấp, đến chờ thêm một ngày để làm gió yên biển lặng mới động thủ lần nữa đều không được, đơn giản là gấp không thể chờ. Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị phát hiện sao, không phải, bọn họ đang bí quá hoá liều.”

“Ngươi nói như vậy, cũng có đạo lý. Nói tiếp.”

“Dưới tình huống như vậy, bọn họ sẽ càng ngày càng nóng ruột, bởi vì nếu tra không ra chân tướng tìm không được người mất tích trước đó, quan phủ tham gia càng ngày càng sâu, một khi khiến cho dân chúng khủng hoảng, chưa chắc sẽ không tạm thời phong đình chùa miểu, khi đó bọn họ sẽ không có con mồi.”

Bookwaves

Nghĩ đến ở dưới mí mắt bản thân, khả năng rất nhanh sẽ có người bị hại kế tiếp\, Diệp Trường An nhíu chặt đầu lông mày: “Tuyệt không thể để cho người bị hại kế tiếp xuất hiện.”

Chỉ là thiên thiên vạn vạn người, lại nên đề phòng.

Phiền táo không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, Diệp Trường An trầm ngâm một chút: “Còn có hơn một canh giờ thì trời sáng, ngươi cả đêm không nghỉ ngơi lại không biết võ công, cường chống không được. Đi nghỉ ngơi đi, ta liên lạc với trong cung, xem bên trên có ý gì.”

Thân thể của Cảnh Nhược Hi quả thực không thể so với nam nhân biết võ công, cả đêm tuy rằng đầu óc đều đang chuyển động tân suất cao không thời gian buồn ngủ, nhưng uể oải là không thể tránh được. Nghe Diệp Trường An nói như vậy, cũng liền ứng.

Phòng của nàng là không thể vào ngủ được nữa, liền đi theo Diệp Trường An đi đến viện tử của hắn, mấy người tìm ngọc bội đều vô công mà về, Diệp Trường An khoát khoát tay: “Tìm không được thì tìm không được, đều đi về nghỉ ngơi đi. Có lẽ là ta nhớ nhầm rồi, căn bản không mang ra ngoài.”

Mấy người lạnh lòng, khuya khoắt ở trong bụi cỏ nuôi muỗi hơn nửa ngày, lại được một kết quả như vậy, thế nhưng đại nhân chính là đại nhân, không truy cứu bọn họ tìm kiếm bất lợi đã là chuyện tốt, ai còn dám oán giận uống công bận rộn một hồi, tất cả đều lui ra.

Diệp Kỳ cuối cùng là minh bạch chủ tử nhà mình, tuy rằng bắt đầu có chút hồ đồ, thế nhưng sau này cũng kịp phản ứng, hắn bất quá là muốn mượn cơ hội tách bọn họ mà thôi. Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút chua xót, đại nhân mới quen biết Cảnh Nhược Hi bao lâu, có chuyện gì lại muốn tách hắn mà không phải Cảnh Nhược Hi.

Diệp Trường An ngồi ở trước bàn đọc sách, mở văn chương ra, liếc mắt nhìn Diệp Kỳ: “Ngớ ra cái gì, mài mực a.”

Diệp Kỳ phục hồi lại tinh thần, đi mài mực.

“Ngươi vào ngủ đi.” Diệp Trường An hất cằm với Cảnh Nhược Hi: “Bên trong có giường, nếu sợ tối có thể cầm một cây đèn đi vào, trời sáng ta gọi ngươi.”

Cảnh Nhược Hi đã ngồi xuống ghế ở một bên trong gia phòng, ngáp nhìn chung quanh một chút: “Không cần, ta ngồi một chút là được rồi. Đó là giường của đại nhân…”

“Chớ chống, ngươi ngồi có thể ngủ? Một hồi ngủ rồi chớ lăn xuống lai.” Diệp Trường An hừ cười một tiếng: “Đây chẳng qua là một địa phương để nghỉ ngơi lâm thời mà thôi, không phải ngọa thất của ta, ngươi yên tâm ngủ đi, ta sẽ không đi vào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui