CHƯƠNG 33: NHÀ NHỎ TRONG NÚI
Dịch giả: Luna Wong
Cảnh Nhược Hi làm bộ ngắm phong cảnh đi sáng góc mấy bước, lơ đãng vừa quay đầu, lộ ra. . . một đóa hồng hoa to trên đầu vậy. Đón gió phấp phới dị thường bắt mắt.
Trong ánh mắt thư sinh sáng ngời, bước nhanh tới: “Nhược Hi, đây không phải là Nhược Hi sao?”
Cảnh Nhược Hi quay đầu, hơi có nghi hoặc: “Ngươi là?”
“Ta là Yến Danh a.” Yến Danh cười nói: “Ngươi đã quên, trước ta ở thư trái sát vách nhà ngươi đọc nửa năm sách, ngươi còn thường tặng bánh bao cho ta. . .”
Lúc nói chuyện, Yến Danh giơ túi giấy trong tay lên, trên túi viết năm chữ bánh bao Đạo Hà thôn, dầu bên trong đã rỉ ra, nhuộm một mảnh giấy lấm tấm trong suốt.
Khóe miệng của Cảnh Nhược Hi giật một cái: “Nga, nguyên lai là Yến đại ca a, ta nhớ ra rồi, thật trùng hợp a, sao ở chỗ này lại gặp phải ngươi.”
“Ngày hôm nay khí trời tốt, ta đi ra giải sầu một chút.” Yến Danh cao hứng nói: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Đến thắp hương a, ngươi biết trước đó Ngũ thẩm xảy ra chút chuyện, ta đi cầu bình an.” Cảnh Nhược Hi nói: “Yến đại ca, ngươi tới một mình?”
“Đúng vậy.” Yến Danh đột nhiên vòng vo trọng tâm câu chuyện một trăm tám mươi độ: “Ăn điểm tâm chưa, ta dẫn theo bánh bao, còn nóng hổi đó.”
“. . . Được.” Cảnh Nhược Hi nhìn chung quanh một chút: “Ở đây người đến người đi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh đi.”
Tiện ăn bánh bao, cũng tiện nói chuyện.
Cảnh Nhược Hi nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ cùng một nam nhân xa lạ vừa gặp qua một lần, ngồi đối diện nhau trong đình nhỏ giữa núi, ăn bánh bao thịt lớn. (Luna: Bổ sung, đây còn là phạm vi của đất phật, nghiêm cấm ăn mặn nữa, haha)
Bánh bao rất lớn, một cái có hơn nửa bàn tay, bóng nhẫy, nhưng Yến Danh đều đưa tới, Cảnh Nhược Hi cũng không thể không ăn, cắn một miếng nhỏ vị đạo cũng không tệ lắm, sáng sớm quả thực cũng chưa ăn đói bụng, liền ăn ngụm lớn, ăn ăn nói nói: “Chúng ta ở trong miếu ăn thịt, không tốt đi.”
“Ngươi đều sắp ăn xong rồi mới nhớ tới hỏi cái này?” Yến Danh buồn cười: “Đây cũng không có biện pháp, mật thư lão đại đưa tới nói phải dùng bánh bao làm ám hiệu, khi đó ta đều ra khỏi thành rồi, trên đường chỉ có một trà liêu, bên trong chỉ còn lại có bánh bao thịt, không có lựa chọn khác. Bất quá nhìn ngươi ăn ngon như vậy, nghĩ đến cũng không thèm để ý.”
“Không thèm để ý.” Cảnh Nhược Hi nuốt xong một ngụm cuối cùng, lấy khăn lau miệng: “Tửu nhục xuyên tràng quá, phật tổ tâm trung lưu. Huống hồ phật tổ hiện tại phải phiền rất nhiều chuyện, hẳn là không để ý tới trách tội ta.”
Ăn nói thô nhưng ý lại không thô, Yến Danh bất đắc dĩ cười cười, Diệp Trường An chính là một người có đôi khi không quá làm việc them lẽ thường, cô nương này cũng không khá hơn chút nào.
Ăn bánh bao, túi xử lý bóng nhẫy, Yến Danh nói: “Hiện tại chúng ta đi nơi nào?”
“Đi dạo chung quanh.”
“Đi dạo chung quanh? Vậy cũng phải có một mục tiêu đại khái chứ.” Yến Danh là Diệp Trường An phái tới bảo hộ Cảnh Nhược Hi, tất cả nghe phân phó của nàng, nàng nói đi nơi nào liền đi nơi đó, nhưng luôn cảm thấy cũng phải có một mục tiêu.
“Nếu là Thanh Sơn tự, như vậy tự nhiên là ngắm núi xanh.” Cảnh Nhược Hi nói: “Vòng quanh Thanh Sơn tự, đi dạo ở chung quanh vách núi.”
Người chết đêm qua, hôm nay Diệp Trường An chắc chắn ở các nơi trong chùa miểu hỏi chuyện tra chứng, vô luận là Liễu Trần hay là người nào khác, cũng sẽ bảo trì cảnh giác cao độ, sẽ giấu nghiêm nghiêm thật thật, sẽ cẩn cẩn dực dực ứng đối, nàng đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, rất khó tìm ra kẽ hở. Chẳng bằng đi dao ở nơi Diệp Trường An nhìn không thấy, nói không chừng có thu hoạch khác.
Bookwaves
“Đi.” Yến Danh nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Tuy rằng Thanh Sơn tự nhiều người, nhưng chân chinh giữa núi rừng thì không có nhiều người, đại bộ phận đều tập trung ở trong miếu thờ phía trước núi, dù sao đó là một nơi lấy thắp hương bái Phật làm chủ, nếu đơn thuần du sơn ngoạn thủy, luôn để người cảm thấy có chút khinh nhờn thần linh.
Nhưng lúc này Cảnh Nhược Hi không chỉ muốn đi dạo núi xanh, vẫn còn muốn tìm phiền phức cho núi xanh. Tốt nhất là muốn để thần linh đi ra giải quyết phiền toái của mình.
Hai người liền vòng quanh đường trong núi, cố ý tách chỗ náo nhiệt nhiều người ra, đi đến chỗ yên lặng một ít.
Đi tới đi tới, liền cũng đến bên một vách núi, đi tới thêm một chút, nhìn dưới chân núi, Cảnh Nhược Hi đột nhiên hé mắt: “Ngươi xem đó là cái gì?”
“Cái gì?” Yến Danh hé mắt: “Khói bếp?”
“Hình như là.” Cảnh Nhược Hi nói: “Có khói bếp chính là có người ở.”
“Bất quá trong núi này tại sao có thể có khói bếp, quá kỳ quái.”
“Thế nào, ở đây không cho người ở sao?” Cảnh Nhược Hi kỳ quái hơn.
“Trên lý thuyết là như vậy, ngươi thấy trong hoàng cung có cho dân chúng ở sao?” Yến Danh nói: “Bất quá Thanh Sơn tự không có nghiêm khắc như vậy, mặc dù nói phải không cho ở, nhưng thỉnh thoảng cũng là có người. Nhưng sẽ không phải một đại gia đình, có tối đa một ít lão nhân gia thành tâm bái phật, sẽ ẩn cư ở trong núi. Tuy rằng không thể xuất gia tu hành, nhưng sống cuộc sống thanh tu đi, dáng vóc rất tiều tụy.”
Bookwaves
“Chỗ bọn họ ở quanh năm, ngươi nói có thể biết nhiều không?” Nhãn tình của Cảnh Nhược Hi sáng lên: “Không bằng chúng ta đi xem, vừa lúc bữa trưa không tới, thuận tiện xem có thể cọ một bữa cơm hay không, nếu là lão nhân gia chuyên tâm tu luyện, cũng sẽ không cự tuyệt hai khách hành hương lạc đường đi.”
Nếu là phụng mệnh bảo hộ, Yến Danh tự nhiên không có dị nghị, bất quá ở trên vách núi thấy là một chuyện, muốn ở trong rừng rậm tìm được lại là một chuyện khác, ngắm núi chạy chết ngựa, cũng may có một luồng khói bếp, nếu không, bọn họ thật đúng là chưa chắc tìm đáo.
Ngay cả là như vậy, Cảnh Nhược Hi bọn họ cũng tìm sắp hai canh giờ mới tìm được nhà nhỏ giữa núi, lúc này đã qua bữa trưa, nhưng khói bếp còn đó.
Đó là một nhà gỗ nhỏ vô cùng đơn giản, bên ngoài nhà nhỏ có một lão giả râu tóc đều hoa râm, đang khuấy một nồi thiết nhỏ không biết chứa vật gì không ngừng.
Nghe thanh âm, lão giả kỳ quái ngẩng đầu, liền thấy Cảnh Nhược Hi và Yến Danh từ một bên trong bụi rậm chui ra.
“Ông trời của ta a.” Cảnh Nhược Hi đầy mặt mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc tìm được người rồi.”
Lão giả có chút mờ mịt: “Các ngươi là. . .”
“Lão nhân gia.” Yến Danh thở hổn hển, lau lau mồ hôi trên trán đi ra phía trước: “Chúng ta muốn lên núi, kết quả đi tới đi lui thì lạc đường, bị vây trong rừng thế nào cũng tìm không được đường, vừa thấy bên này có khói, nghĩ là có người ở, nên qua đây hỏi thăm đường.”
“Nga, là như thế này a.” Nét mặt biểu tình của lão giả hòa hoãn một ít: “Thanh niên nhân, có đường lớn không đi cứ muốn đi đường nhỏ, lạc đường trong núi này không phải chuyện thường đâu.”
Yến Danh ngại ngùng cười cười: “Nhìn cảm giác núi không cao, leo lên mới phát hiện cực xa.”
Tuy rằng Yến Danh nghe ý của Diệp Trường An là một vai võ công rất lợi hại dưới tay hắn, thế nhưng bên ngoài tư tư văn văn rất nhu nhược, mặc một thân thư sinh bào tử nửa điểm cũng không thô tục, một chút cũng không để người cảm thấy nguy hiểm, bất luận kẻ nào nhìn, đều không cảm thấy cầnphải đề phòng.
Lão giả nhìn hai thanh niên nhân đi sơn đạo đều mệt đến thở không ra hơi, cũng bỏ đi lòng cảnh giác: “Ở đây lên núi kỳ thực không xa, thế nhưng một đường cũng không có gì đặc sắc, ta cũng không tiện chỉ đường cho các ngươi.”