CHƯƠNG 35: LÀ NGƯƠI
Dịch giả : Luna Wong
“Ngươi đoán?”
“Ta đây làm sao đoán.” Yến Danh tò mò không được, nhưng rất biết nói chuyện: “Ta nào có tú ngoại tuệ trung, mắt sáng như đuốc như Cảnh cô nương chứ? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho ta biết đi.”
“Ta muốn hắn là ai, hắn chính là người đó.” Cảnh Nhược Hi bí hiểm nói một câu như vậy, cười cười, đừng nói.”Chi tiết tạm thời vẫn không thể nói với ngươi, ta phải câu thông với đại nhân nhà các ngươi trước, lại xem cụ thể nên nói như thế nào.”
Nhắc tới Diệp Trường An, tuy rằng Yến Danh cũng vô cùng hiếu kỳ, nhưng không có hỏi.
Hắn chỉ là Diệp Trường An phái tới bảo hộ Cảnh Nhược Hi, biết tự nhiên sẽ biết, nhưng không có nghĩa là cái gì đều có thể biết. Hơn nữa thân phận của Cảnh Nhược Hi cũng rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là một nữ tử bần dân, nhưng lại tựa hồ như thoáng cái được coi trọng.
Một lần nữa lên núi, tìm được Diệp Trường An, Diệp Trường An đang ăn cơm trưa, thấy nàng tiến đến sửng sốt một chút, thốt ra câu nói đầu tiên là: “Ăn chưa?”
“Chưa.” Cảnh Nhược Hi tự nhiên rộng lượng: “Đụng phải một người quen, chỉ ăn điểm tâm.”
“Vậy mau ăn đi, chớ để đói bụng.” Diệp Trường An tự mình bới cơm cho Cảnh Nhược Hi, sau đó phất tay một cái để hạ nhân lui ra ngoài, bỏ bát ăn cơm vào trong tay Cảnh Nhược Hi, nhìn chằm chằm mặt của nàng nói: “Ta từ ngươi trên mặt thấy được… Đầu mối?”
“Diệp đại nhân đây mới là mắt sáng như đuốc a.” Cảnh Nhược Hi cười nói: “Thảo nào ân cần cho ta bới cơm như vậy.”
“Lời không phải nói như vậy.” Diệp Trường An cười nói: “Dù là không có đầu mối, một miếng cơm còn có thể để ngươi đói sao? Mặc dù ta có lúc hung dữ chút, nhưng cũng không phải người không gần nhân tình như thế chứ.”
Cảnh Nhược Hi cũng không khách khí, ăn hai cái, thức ăn này tuy rằng cũng là từ trù phòng Thanh Sơn tự ra, nhưng đồ ăn lại hoàn toàn khác với những khách hành hương phổ thông như bọn họ. Chỉ là không có thức ăn mặn, nhưng đậu hũ rau xanh cũng có vị két có.
Cảnh Nhược Hi sáng sớm ăn một cái bánh bao, leo nửa ngày núi cũng đã đói bụng, sau khi ăn nửa chén cơm, lúc này mới nói: “Xế chiều hôm nay trong đại hội cầu phúc, nếu như ta đoán không sai, người bị hại kế tiếp sẽ xuất hiện, ngươi chuẩn bị thu lưới đi.”
Ai cũng không biết bữa cơm này Cảnh Nhược Hi và Diệp Trường An hàn huyên cái gì, nhưng sau ăn cơm, Cảnh Nhược Hi liền ra cửa.
Xa xa, còn có thư sinh ca ca đã được hẹn trước đang đợi nàng.
Thương cảm Yến Danh, ở trong tự trai đường của Thanh Sơn ăn một bữa cơm nước không thịt không muối, chờ như hòn vọng phu trông mòn con mắt, rốt cục chờ được người.
“Yến đại ca.” Cảnh Nhược Hi cười chạy tới, Yến Danh đúng là người thích hợp nhất, Diệp Trường An nói võ công của hắn không tệ, khinh công cũng tốt, chỉ là thoạt nhìn gầy yếu mà thôi, có chút cần ngụy trang thân phận nhiệm vụ cũng sẽ để hắn đi, bởi vì nhìn hắn thế nào cũng sẽ không là một nhân vật hung ác.
Bookwaves
“Nhược Hi, ngươi đã đến rồi?” Yến Danh xin chỉ thị: “Buổi chiều chúng ta làm chút gì, ngươi muốn làm cái gì, ta bồi ngươi.”
“Đi đại hội cầu phúc đi.” Cảnh Nhược Hi thản nhiên cười, đưa tay khoác cánh tay của Yến Danh: “Gần đây thân thể ngươi không phải không quá tốt sao, đi cầu một bình an, ta đỡ ngươi, đi chậm một chút.”
Thân thể Yến Danh cứng đờ, còn chưa kịp bứt ra né tránh, liền nghe Cảnh Nhược Hi tiến đến bên lỗ tai hắn, nói thật nhỏ nói mấy câu.
Yến Danh nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cảnh Nhược Hi.
Đây là ý gì?
“Không phải ngươi nghe lời của ta sao?” Cảnh Nhược Hi không giải thích nữa, chỉ là thập phần thiếu nữ hờn dỗi kéo kéo tay áo của hắn: “Đi thôi, không đi nữa trong đại điện sẽ hết chỗ trống đó.”
“Được.” Yến Danh hoàn toàn không dám ngăn Cảnh Nhược Hi, cùng tay cùng chân bị dắt đi về phía trước.
Bởi vì tối hôm qua xảy ra chuyện, tiến nhập đại điển cầu phúc chẳng những không có ít đi, trái lại người càng nhiều, không chỉ vì mình, mọi người cũng đều nguyện ý vì người xa lạ kính dâng ra một chút thiện ý.
Cảnh Nhược Hi vào phía sau cửa đại điện, liền cùng Yến Danh mỗi người một cái đệm quỳ xuống.
Trong đại điện tuy rằng không ít người, nhưng trang nghiêm túc mục, nhiều người tiến nhập như vậy chưa từng phát sinh thanh âm gì, chỉ có thanh âm của cao tăng ngồi ở ngay phía trước niệm kinh .
Phật châu từng viên từng viên xẹt qua, Cảnh Nhược Hi nhìn cao tăng tĩnh tọa, niệm vô số kinh từ trong miệng đi ra, chỉ là sơ tâm không ở đi.
Trong đại điện rất an tĩnh, Cảnh Nhược Hi bắt đầu còn có chút ngạc nhiên nhìn mọi nơi, nhưng sau này không nhìn nữa, chỉ là hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt dáng vóc tiều tụy nhìn Phật tổ ngay phía trước.
Đột nhiên, Cảnh Nhược Hi giật mình, ước chừng là quỳ chân có chút tê rần, nên thận trọng thay đổi một tư thế, kéo kéo chân phía dưới làn váy.
Đây chỉ là một động tác biên độ phi thường nhỏ mà thôi, ngoại trừ Yến Danh bên cạnh ra, không người thấy nữa.
Trong đại sảnh như trước an tĩnh, chỉ là Yến Danh cũng không biết thế nào, đầu nghiên, xoa xoa lỗ tai.
Bookwaves
Yến Danh cau mày, tựa hồ là lỗ tai phi thường khó chịu, nhưng bởi vì ở trong hoàn cảnh này, lại chỉ có thể nhịn, chỉ có thể cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình, có chút khó nhịn giật giật thân thể.
Cũng may hương sắp đốt xong, cầu phúc cũng đã tiến nhập vĩ thanh, rốt cục nghe được ngoài đại điện truyền đến từng tiếng chuông dài.
Nghi thức cầu phúc, kết thúc.
Yến Danh và Cảnh Nhược Hi theo sóng người ra đại điện, lúc này thái dương đã xuống núi, khách hành hương nhà ở gần bắt đầu xuống núi, người ở xa, khó tránh phải ở lại một đêm.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, đi ra ngoài điện, Yến Danh ngẩng đầu nhìn thiên: “Nhược Hi, đêm nay ngươi cũng ở tại Thanh Sơn tự sao?”
“Đúng nha.” Cảnh Nhược Hi nói: “Còn ngươi?”
“Đã trễ thế này, cũng không kịp trở về, ta cũng ở một đêm.” Yến Danh nói: “Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau trở về.”
“Ngạch…” Mặt Cảnh Nhược Hi lộ vẻ khó khăn: “Ta còn có một số việc, Yến đại ca, ngày mai ngươi đi về trước đi, không cần tìm ta.”
“Như vậy a.” Yến Danh có chút thất vọng, thế nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nói: “Được, vậy hội đèn lồng mười lăm tháng sau, ta đi tìm ngươi.”
“Được.” Cảnh Nhược Hi cười nói: “Vậy ta đi trước.”
Hai người nói chuyện, từ trong đại điện đi ra một tăng nhân, tựa hồ là hài dính đồ, ngồi xổm cách đó không, vẫn chờ hai người cáo biệt, lúc này mới đứng lên, sắc mặt âm trắc trắc.
Cảnh Nhược Hi tự thủy chí chung không có liếc mắt nhìn người nọ, thế nhưng trong dư quang khóe mắt, lại nhận được rõ ràng.
Tăng nhân kia chính là một bạn cùng phòng với Bồ Minh hôm qua. Trên dưới Thanh Sơn tự có mấy trăm đệ tử, loại chuyện giết người này coi như là có thiên đại lý do, cũng không có khả năng trên dưới đều biết, chỉ biết từ đó chọn một bộ phận tham dự cực nhỏ.
Tuệ Khả tuy rằng mãng chàng trái lại không có hi sinh vô ích, bằng không muốn từ trong mấy trăm tăng nhân tìm ra mấy người này, cũng trắc trở.
Yến Danh đi gian phòngThanh Sơn tự cho khách hành hương qua đêm, cũng không biết có phải bởi vì nhiều người hay không, bị phân đến một gian trong góc cực yên lặng, mà Cảnh Nhược Hi trở về tiểu viện tử của Diệp Trường An.
“Thỏa rồi.” Cảnh Nhược Hi không chút khách khí ngồi xuống ở đối diện Diệp Trường An: “Tối hôm nay chỉ cần coi chừng gian phòng, phái người nhìn chằm chằm Yến Danh, ta tin tưởng nhất định có thể lấy được cả người lẫn tang vật.”