CHƯƠNG 39: ĐÓ LÀ MỘT ÁN TỬ KHÁC
Dịch giả: Luna Wong
Sau khi hạ nhân áp một đám tăng nhân đi, Cảnh Nhược Hi đi tới bên vách núi nhìn phía xa, đột nhiên hai tay long ở bên mép, hét to một tiếng: “A a a! ! !”
Đêm khuya vắng người, một tiếng này phá lệ vang dội, quần sơn đáp lại, một tiếng hợp với một tiếng, nửa ngày chưa ngừng.
Diệp Kỳ bị dọa đến run lên: “Cảnh cô nương, ngươi làm sao vậy?”
Cảnh Nhược Hi hô xả giận, diện vô biểu tình xoay người: “Không có việc gì, thấy núi hô một cái, là kính ngưỡng với núi, lẽ nào các ngươi chưa từng làm thế?”
Mọi người mặc dù không có trả lời, nhưng hiển nhiên không có.
“Vậy các ngươi thực sự quá không nên.” Cảnh Nhược Hi nhẹ bỗng đáp lời, đi tới trước mặt Diệp Trường An, vươn tay.
Trong lúc nhất thời Diệp Trường An dĩ nhiên không biết Cảnh Nhược Hi đây là ý gì.
Cảnh Nhược Hi giương mắt nhìn Diệp Trường An một mắt: “Diệp đại nhân, trả thù lao a.”
“…”
“Ngươi không phải muốn giật nợ chứ.” Cảnh Nhược Hi nhíu mày một cái: “Nói xong rồi giúp ngươi phá vụ án này, cho ta một trăm lượng bạc. Hiện tại bắt được hung thủ, người cùng tang vật đều lấy được, án tử tính là phá rồi đi.”
Diệp Trường An còn chưa lên tiếng, Diệp Kỳ nhảy dựng lên: “Cái gì?”
“Cái gì cái gì?” Cảnh Nhược Hi không giải thích được nhìn hắn.
“Cảnh cô nương ngươi thật dám lấy a, một trăm lượng, ngươi biết một trăm lượng là bao nhiêu không?” Khóe miệng của Diệp Kỳ co quắp nói: “Ta hai năm cũng không kiếm được một trăm lượng, ngươi hai ngày đã nhiều như vậy?”
“Người có năng lực thì nhiều công lao, người có công lao thì được nhiều ngươi không hiểu a.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta chỉ bận rộn hai ngày, nhưng hai ngày ta đã có thể phá một vụ án giết người. Ngươi bận rộn hai năm, ngươi có thể sao?”
Cảnh Nhược Hi nói chuyện không buông tha người, Diệp Kỳ nhất thời bị chận đến nói không ra lời. Kỳ thực hắn đến bây giờ cũng không phải quá rõ ràng Cảnh Nhược Hi là làm sao tìm được người bị hại, thế nhưng cũng ngại hỏi nữa, như vậy ra vẻ mình có chút ngốc.
“Ngươi giả ngốc cái gì.” Cảnh Nhược Hi lại khinh bỉ liếc hắn một cái: “Lúc chủ tử ngươi đáp ứng ta ngươi cũng ở tại chỗ, lúc đó sao ngươi không nhảy dựng lên. Việc làm xong giở mặt không nhận trướng a, không đến mức đó chứ, Diệp đại nhân lại không thiếu một trăm lượng bạc này, ngươi hô lớn tiếng như vậy bị người nghe thấy được, không sợ làm chủ tử mất mặt a.”
“Quả thật có chút mất mặt.” Cánh tay dài của Diệp Trường An duỗi một cái kéo Diệp Kỳ ra phía sau mình: “Ngươi yên tâm, ta đã nói tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Thế nhưng vụ án này còn chưa có kết thúc.”
“Thế nào?” Cảnh Nhược Hi do dự: “Còn có cái gì?”
“Tuy rằng bắt được hung thủ, thế nhưng thi hài của người bị hại trước kia đều còn chưa có tìm được. Hiện tại nhiều nhất chỉ có thể chứng minh án tử trước đó là bọn hắn gây nên. Nói tiếp nữa, nếu như chúng ta tìm không được thi hài của người bị hại, thậm chí không có thể xác định bọn họ là mất tích hay bị giết, nếu bọn hắn không thừa nhận, vậy cũng vô pháp định tội a.”
“Diệp đại nhân ngươi nói rất có lý.” Cảnh Nhược Hi nói: “Thế nhưng vì sao ta luôn cảm thấy ngươi đang qua loa với ta?”
“Làm sao có thể chứ?” Diệp Trường An thản nhiên nói: “Ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm.”
Cảnh Nhược Hi gật đầu: “Được, ta đây cũng không vội mấy ngày nay. Diệp đại nhân đi thẩm vấn bọn hắn đi, ta thấy mấy hòa thượng kia cũng không giống như hình dạng muốn chống chế, hẳn là vừa hỏi đã nói.”
“Vậy thì mời Cảnh cô nương an tâm một chút chớ nóng.” Diệp Trường An mỉm cười: “Chờ án tử triệt để kết thúc, ta nhất định trả thù lao để ngươi hài lòng.”
Cũng chỉ có như thế, tuy rằng trong lòng Cảnh Nhược Hi chẳng phải nguyện ý, nhưng cũng không thể vươn tay đoạt a.
Bookwaves
Diệp Trường An nhìn trời một cái: “Đã trễ thế này, đi về nghỉ ngơi đi. Ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Yến Danh, ngươi tiễn Cảnh cô nương đến phòng ta nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Yến Danh đáp lời, không cần sắm vai thư sinh văn nhược nữa, cho dù còn là một bộ dáng vẻ gầy yếu, thế nhưng trên người hắn lập tức nhiều thêm chút khí lãnh ngạnh.
Cảnh Nhược Hi cũng không có gì để nói, theo Yến Danh liền đi viện tử của Diệp Trường An. Cũng không biết thế nào, nàng thủy chung cảm thấy Diệp Trường An có việc, thế nhưng không có biện pháp hỏi, để hiểu hơn, hỏi cũng hỏi không ra.
Một đêm này mơ mơ màng màng, trái lại cũng ngủ mất. Thích ứng trong mọi tình cảnh đi, từ sau khi chết qua một lên, nói yêu mạng chính là yêu mạng , nói không sợ chết, nhưng cũng càng không sợ chết.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cảnh Nhược Hi nghe thanh âm bên ngoài liền mơ mơ màng màng thức dậy.
Quả nhiên là Diệp Trường An bọn họ đã trở về, tuy rằng mang hoạt một đêm thế nhưng không thấy mệt mỏi.
Thấy Cảnh Nhược Hi từ trong phòng đi ra, Diệp Trường An bày một vật trên bàn: “Ngươi xem.”
“Vật gì vậy?” Cảnh Nhược Hi cầm lên loay hoay một chút: “Sáo chó từ chỗ Huyền Hoành tìm được.”
“Đúng.”
Diệp Kỳ nói: “May mà có sáo chó này, nếu không vụ án này nhất thời đều không phá được. Nhắc tới kỳ quái, ta thật nghĩ không ra vì sao Huyền Hoành phải nuôi hai con chó. Nếu hắn không nuôi hai con chó này, lặng lẽ giấu sáo chó này đi, đây chẳng phải là ai cũng không phát hiện được, cũng không nghĩ ra a.”
Cảnh Nhược Hi chơi cái sáo chó trong tay một chút, lạnh sưu sưu nói: “Vấn đề này rất đơn giản, ngươi không nghĩ ra, ta không cần suy nghĩ, đây là khác nhau của hai ngày một trăm lượng và hai năm cũng không được một trăm lượng.”
Diệp Kỳ không phục: “Ngươi biết, vậy ngươi nói một chút.”
“Bởi vì hung thủ muốn tìm là người có thể nghe được thanh âm của sáo chó này, nhưng bản thân hắn lại không nghe được.” Cảnh Nhược Hi nói: “Nên nếu hắn không nuôi hai con chó, mỗi ngày thử cây sáo một lần, vậy hắn làm sao biết cây sáo này còn tốt hay đã hư?”
“Đơn giản như vậy?” Diệp Kỳ há há mỏ muốn phản bác, thế nhưng dĩ nhiên phản bác không được, hình như đây thật đúng là giải thích thông.
“Có thể có phức tạp hơn?” Cảnh Nhược Hi bỏ lại sáo cháo: “Diệp đại nhân, Huyền Hoành đều thừa nhận chưa, có thể kết án chưa?”
“Chưa.” Diệp Trường An không chút do dự nói.
Không có kết án, là không thể tính tiền, Cảnh Nhược Hi không khỏi nói: “Còn có vấn đề gì?”
Bookwaves
“Chúng ta ở địa phương chôn thi thể Huyền Hoành nói phát hiện sáu cổ thi thể, nhưng bọn hắn chỉ thừa nhận bốn chuyện mưu sát trước đó.” Diệp Trường An nói: “Hai cổ thi thể còn dư lại, bọn họ không thừa nhận.”
Cảnh Nhược Hi tựa hồ có chút không rõ: “Như vậy bốn cái nhân mạng, nga, không chỉ thế, nên sáu cái, bao quát người chết trước đó và Tuệ Khả, chí ít sáu cái nhân mạng, có phải đã đủ để xử đám người Huyền Hoành trảm hình hay không?”
“Phải.”
“Vậy không phải được rồi sao?”
“Như vậy sao được?” Diệp Trường An không khỏi nói: “Còn dư lại hai cổ thi thể chẳng lẽ không cần biết rõ ràng sao?”
“Không ngoài hai trường hợp, một loại, là bọn hắn giết, nếu như là bọn họ giết, bọn họ bị kêu án trảm hình, nói cách khác, mặc kệ thừa nhận hay không thừa nhận, hung thủ đều đền tội, vậy vụ án này kết rồi.”
“Không sai.” Diệp Trường An nói: “Nhưng nếu không phải bọn họ làm thì sao, vậy ý nghĩa có hung thủ khác.”
“Đúng, vậy chứng minh hai cỗ thi hài kia không có quan hệ gì với bọn họ, có những hung thủ khác, vậy đây là một vụ án khác, cái cọc án tử này vẫn như cũ có thể kết rồi.” Cảnh Nhược Hi trật tự rõ ràng: “Ta nói không sai chứ, Diệp đại nhân.”
Sai hình như là không sai, nhưng để người nghe cảm thấy sao trong lòng khó chịu thế nào ấy, Diệp Trường An không khỏi nói: “Lẽ nào ngươi sẽ không có nghĩ tới, hai người bị hại khác xảy ra chuyện gì sao?”
Cảnh Nhược Hi thở dài: “Lẽ nào Diệp đại nhân sẽ không nghĩ tới, ta cũng không phải một bộ khoái sao?”
“Nhưng ngươi rất có thiên phú.”
“Nhưng ta không có lòng này.” Cảnh Nhược Hi không chút do dự: “Ta không muốn hiệu lực cho triều đình, không muốn công thành danh toại, cũng không muốn trầm oan cho những người chết. Ta chỉ muốn một cuộc đời an an ổn ổn sống mà thôi.”
Trong lòng Diệp Trường An cảnh linh đại tác: “Sau khi lấy được tiền, ngươi muốn đi?”