CHƯƠNG 40: LÀM VIỆC CHO TA
Dịch giả: Luna Wong
“Đúng vậy, sao thế?”
“Ngươi định đi nơi đâu?”
“Không biết, chưa từng nghĩ.” Cảnh Nhược Hi nói.
“Nếu chưa từng nghĩ, tại sao phải đi?” Diệp Trường An ý vị thâm trường nhìn Cảnh Nhược Hi: “Ngươi, có phải đang trốn tránh cái gì hay không?”
Hắn dĩ nhiên hiểu ta, trong nháy mắt Cảnh Nhược Hi dĩ nhiên loại cách nghĩ này, thế nhưng sau đó buồn cười lắc đầu.
“Ta là đang trốn tránh, trốn tránh không xấu hổ.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta nói ta sợ, chỉ muốn lấy một khoản tiễn, tìm một địa phương an toàn, mở điếm nhỏ bán lẻ, an ổn sống.”
Đại khái mấy ngày nay biểu hiện của Cảnh Nhược Hi quá mức trấn định, sợ của nàng chỉ từng biểu hiện ở trước mặt Diệp Trường An, bởi vậy khi nghe thấy hai cái từ này, Diệp Kỳ bọn họ đều thật ngoài ý liệu. Đều cảm thấy nàng là không sợ trời không sợ đất mới đúng, tại sao có thể có sợ nói như thế.
Chỉ có Diệp Trường An nghiêm mặt nói: “Trốn tránh không phải phương pháp giải quyết vấn đề. Ngay cả ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, sợ vẫn sẽ chỉ là sợ, ngươi có thể thoát được án tử kinh thành, lẽ nào ngươi còn thoát được bầu trời tối đen? Thoát khỏi ra thái dương, thoát khỏi pháo trúc ngày lễ ngày tết của người khác sao?”
Cảnh Nhược Hi nhất thời nghẹn lời, ngừng một chút nói: “Trốn được nhất thời thì nhất thời, tránh một hồi thì một hồi.”
“Lẽ nào qua cái nhất thời kia, không qua được nhất thời?” Diệp Trường An không tiếp thu: “Chỉ có đối mặt với nó, chiến thắng nó, đây mới là phương pháp giải quyết vấn đề.”
Nhìn hình dạng nghiêm túc Diệp Trường An, Cảnh Nhược Hi không khỏi cười nói: “Diệp đại nhân, bộ dáng bây giờ của ngươi giống như là đại tỷ tỷ tri tâm.”
“Cái gì tỷ tỷ.” Diệp Trường An nghiêm mặt nói: “Ta là nam nhân.”
“Phải phải, ta biết ngươi là nam nhân, đại ca, không phải, là đại nhân, đại nhân tri tâm được chưa.” Cảnh Nhược Hi hồ ngôn loạn ngữ vài câu trấn an một chút, lại tiếp tục chính kinh: “Đa tạ đại nhân quan tâm, chuyện của ta, ta tự có chừng mực.”
Coi như là người quen như Hà Dương Hồng, hơn nữa còn là người quen khẳng định thật tình quan tâm mình, Cảnh Nhược Hi cũng sẽ không để cho nàng nhúng tay chuyện của mình, chớ nói chi là người xa lạ như Diệp Trường An vậy, ai có thể bảo đảm hắn không phải có rắp tâm khác?
Tuy rằng Cảnh Nhược Hi cũng chẳng biết tại sao đi tới cái niên đại này tướng mạo tuổi tác của bản thân đều nhỏ đi rất nhiều, nhưng ý trí lại nửa điểm không ít, không phải tiểu cô nương tử do một câu nói quan tâm thăm hỏi của ai cũng sẽ cảm động.
Bookwaves
“Mà thôi.” Diệp Trường An nhìn Cảnh Nhược Hi nửa ngày, thấy nàng không có ý thỏa hiệp: “Ngươi cũng quật cường, nếu nhỏ nhẹ không được, vậy không thể làm gì khác hơn là cứng rắn. Các ngươi đi ra ngoài trước.”
Thủ hạ đều lui ra ngoài, đóng cửa lại, Cảnh Nhược Hi tò mò nhìn chằm chằm Diệp Trường An, trái lại muốn xem hắn mạnh bạo, muốn làm thế nào.
Chỉ thấy Diệp Trường An sờ sờ chỗ hông, lấy ra một hà bao, lại từ trong ví lấy ra một khối cứng rắn: “Cầm.”
Cảnh Nhược Hi nhận ở trong tay vừa nhìn, quả nhiên là đủ cứng, ánh vàng rực rỡ nặng trịch, đây dĩ nhiên là khối vàng.
“Ta không mang nhiều bạc như vậy ở trên người, đây là thù lao trước đã nói là trả cho ngươi, mười lượng vàng, có thể đổi thành một trăm lượng bạc.”
“Cảm tạ Diệp đại nhân.” Cảnh Nhược Hi nhất thời mặt mày rạng rỡ, nhịn xung động lập tức sắp mắng người xuống, không chút khách khí cất vàng vào trong ví của mình: “Diệp đại nhân đã nói là làm, anh minh thần võ, thật là một quan tốt.”
“Không cần gấp gáp nịnh hót ta như vậy.” Diệp Trường An nhìn bộ dáng như vậy của Cảnh Nhược Hi, trong lòng trái lại không vội, chậm rãi nói: “Ta hỏi ngươi một chút, ngươi lấy bạc này, là định cho Hà Dương Hồng một bộ phận, sau đó bản thân cầm một bộ phận, xa chạy cao bay phải không?”
Tuy rằng Cảnh Nhược Hi không nói chuyện, nhưng hiển nhiên chính là dự định này. Năm mươi lượng bạc, hẳn là không tính ít đi, tuy rằng nàng chưa từng tỉ mỉ nghiên cứu qua kinh tế của cái niên đại này, thế nhưng có người nói, rất nhiều người bần cùng là cả đời đều chưa từng thấy qua bạc gì, đều là tiền đồng tới tiền đồng đi, mà nàng ở hậu trù của tửu điếm này làm công một năm, cũng quả thật như thế.
Giàu nghèo chênh lệch quá lớn, như Diệp Trường An vậy tùy tùy tiện tiện moi vàng ném ra ngoài, vậy càng là mong muốn không thể thành.
“Ngươi quá ngây thơ rồi.” Diệp Trường An dùng một loại cảm giác đặc biệt có tiền nhìn Cảnh Nhược Hi: “Sau khi ngươi ly khai Hà Dương Hồng, phải mua một trạch tử trước đi.”
“Đúng vậy.” Cảnh Nhược Hi gật đầu, có chút không biết rõ sao hắn đột nhiên bắt đầu quy hoạch nhân sinh cho mình.
“Ngươi nói ngươi muốn làm buôn bán lẻ, vậy trạch tử kia không thể quá nhỏ, vị trí cũng không có thể quá lệch, ít nhất phải là một cửa hàng sát đường đi.” Diệp Trường An cử bút ở trên giấy viết xuống một con số: “Trong kinh thành, nơi hơi chút phồn hoa một chút, một trạch tử hơi chút có hình dạng cũng phải tiêu năm trăm lượng bạc, muốn buôn bán sát đường lớn một chút, không có một nghìn lượng là không mua được. Ta coi như ngươi không ở kinh thành, nhà không có đắt như vậy, chuẩn bị năm trăm lượng luôn phải có.”
Đối với tương lai, Cảnh Nhược Hi vẫn là hồn hồn ngạc ngạc, cũng chưa có kế hoạch cẩn thận như vậy, hôm nay nghe Diệp Trường An tính xong, trái lại cũng ly kỳ.
Bookwaves
“Có nhà rồi, còn phải sống đi.” Diệp Trường An nói: “Nhà lớn như vậy, ngươi không thể ở một mình, phải mua mấy nha đầu, một nha đầu cũng phải năm lượng bạc. Bản thân còn phải sống, tính cho một mình ngươi hai lượng bạc một tháng, công thêm nha đầu nữa, một tháng cũng phải năm lượng mới có thể miễn cưỡng chấp nhận được.”
Miễn cưỡng chấp nhận trong miệng Diệp Trường An, với hắn mà nói nhất định là vô cùng tạm bợ, thế nhưng đối với dân chúng bình thường cũng không tệ lắm. Dù sao Cảnh Nhược Hi cũng làm công một năm, biết mình và Hà Dương Hồng cùng sống, một tháng làm gì có thể có hai lượng bạc.
“Ngươi còn phải buôn bán.” Diệp Trường An nói: “Việc buôn bán cũng phải cần tiền vốn, không chỉ cần tiền vốn, còn không thể bảo chứng lập tức kiếm được tiền, nên vì lý do an toàn, nếu ngươi không muốn lăn ở bên ngoài quá thảm, ta khuyên trên người ngươi có ít nhất một nghìn lượng tích góp, mới xem xét tới chuyện dời đi.”
“A, một nghìn lượng.” Cảnh Nhược Hi kéo kéo khóe miệng: “Diệp đại nhân, ngươi cảm thấy ta có biện pháp nào có thể dùng tốc độ nhanh nhất kiếm được một nghìn lượng không?”
Thảo nào nói tất cả phương pháp bạo phú đều viết ở trên hình pháp(làm ăn bất chính), Cảnh Nhược Hi nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ đánh cướp bắt cóc ra, chân không có biện pháp gì kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Đương nhiên là có.” Diệp Trường An nhích lại gần, mỉm cười: “Làm việc cho ta.”
Cảnh Nhược Hi không nói chuyện.
Quả nhiên chuyển tới chuyển lui, Diệp Trường An lại chuyển đến nơi này, hắn vẫn muốn bản thân lưu lại mà thôi.
Diệp Trường An nói: “Hiện tại không ai, ta nói rõ, ta cần một ít công lao.”
“Nói như thế nào?”
“Ta sinh ở thế gia, từ nhỏ không thiếu tiền, cũng không thiếu sự coi trọng của quan gia, thế nhưng… Coi trọng là cần lý do, hôm nay ta còn thiếu một ít thực tích. Chỉ có chúng mục có thể nhìn thấy, mới có thể để quan gia càng có lý do cho ta quyền lợi, ta thì không có gì, thế nhưng Diệp gia cần ta vững chắc và đề thăng.”
Lúc Diệp Trường An nói lời này dĩ nhiên cũng không chút đỏ mặt nào: “Nói đơn giản, ta cần quang diệu môn mi, cần để cho chức vị thiếu khanh Đại Lý tự này trở nên nổi danh có thực.”
“Cảnh Nhược Hi, ta nhìn trúng ngươi, bởi vì ngươi có thiên phú, lãnh tĩnh, nhạy bén, can đảm cẩn trọng của bộ khoái, chỉ cần ngươi nguyện ý làm việc cho ta, nhanh thì nửa năm một năm, chậm thì một năm hai năm, ta bảo chứng tay ngươi nắm thiên kim, muốn sống thế nào thì có thể sống thế đó.”
Nơi nào đó ở đáy lòng của Cảnh Nhược Hi giật giật, nhìn về phía Diệp Trường An, chỉ cảm thấy toàn thân hắn đều tản ra ánh sáng màu vàng, dĩ nhiên thuận mắt hơn vừa nãy rất nhiều.