Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 49: NGƯỜI QUEN THUỘC NHẤT ĐÁNG SỢ NHẤT

Dịch giả: Luna Wong

Lạc Dịch Thành không chỉ mang Cảnh Nhược Hi về phủ, còn trực tiếp mang vào viện tử của mình.

Hắn ở trong phủ quả nhiên là vai nói một không hai, hơn nữa có thể thấy được trong ngày thường là một người cực kỳ nghiêm nghị, hạ nhân thấy hắn dẫn theo một cô nương trở về, chẳng những không có một câu hỏi nhiều, thậm chí ngay cả một ánh mắt hiếu kỳ cũng không có.

Lạc Dịch Thành cũng không bất luận ý giải thích gì, chỉ là nói: “Chuẩn bị dụng cụ tắm rửa, lại chuẩn bị một bộ váy mới qua đây.”

“Vâng.” Hạ nhân cúi đầu liền lui ra ngoài.

Cảnh Nhược Hi vẫn cúi đầu theo sau lưng Lạc Dịch Thành, lúc này không khỏi may mắn trong lòng, cảm thấy điểm này Diệp Trường An nói rất đúng. Lạc phủ quả thực khác với người khác, nếu đi cách tầm thường, ở bên trong làm nha đầu không khó, nhưng chỉ sợ rất khó tiếp xúc được nhân vật trọng yếu. Hơn nữa bộ dáng hạ nhân bên cạnh hắn, sợ là muốn từ trong miệng bọn họ biết một chút tin tức cũng khó như lên trời.

Vào phòng, Cảnh Nhược Hi liền trả lại áo khoác của Lạc Dịch Thành cho hắn: “Cám ơn ngươi, công tử, ngươi xưng hô như thế nào?”

“Ta họ Lạc, lạc trong đà lạc, Lạc Dịch Thành.” Lạc Dịch Thành nói: “Nếu ngươi yên tâm trước hết ở chỗ này của ta, chờ ngày mai ta để người hỏi thăm một chút tình huống lại nói.”

Cảnh Nhược Hi có chút thấp thỏm bất an, nhưng nếu là tính cách ở trong rạp hát dám oán hận Yến Danh, tự nhiên cũng sẽ không quá mềm, tuy rằng bất an lại vẫn gật đầu một cái: “Ta tin tưởng Lạc công tử.”

“Nga?” Lạc Dịch Thành nhíu mày: “Vì sao, chúng ta không quen biết, vì sao ngươi tin tưởng ta như vậy?”

“Ta cảm thấy ngươi là thật muốn giúp ta.” Cảnh Nhược Hi nói: “Bằng không trực tiếp báo quan là được rồi, tại sao phải mang ta về nhà. Đưa một người mang tội giết người về nhà là rất phiền toái, nếu một khi án phát, còn sẽ phải chịu liên lụy.”

“Trái lại nghĩ rất rõ ràng.” Lạc Dịch Thành nói: “Người ngươi giết kia không phải người bình thường, sẽ không sợ ta lừa ngươi trở về là sợ ngươi chạy, sau đó sẽ đi báo quan lấy tiền thưởng sao.”

“Ta chạy trốn nơi đâu a.” Cảnh Nhược Hi khổ hề hề nói một câu, nói tiếp: “Hơn nữa, Lạc công tử, có phải ngươi có chuyện gì hay không, ta có thể giúp một tay?”

Lạc Dịch Thành nhất thời cảnh giác: “Ngươi có ý gì?”

Cảnh Nhược Hi chớp mắt: “Bởi vì ta cảm thấy ngươi bắt đầu không muốn chọc chuyện, sau này, ta nói thúc thúc ta là người trong nha môn, phản ứng của ngươi lập tức không giống.”

Hai bóng đen trên nóc nhà lặng yên không tiếng động phục, nghe được lời này của Cảnh Nhược Hi trao đổi một ánh mắt, bọn họ có điểm không rõ vì sao Cảnh Nhược Hi phải làm rõ chuyện này, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp hỏi, chỉ có thể thời khắc chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất Lạc Dịch Thành trở mặt tại chỗ, nhanh chóng vọt vào cướp Cảnh Nhược Hi đi.

Bookwaves

“Ngươi quan sát rất nhạy cảm a.” Lạc Dịch Thành ngồi xuống, mặc dù có trong nháy mắt cảnh giác, nhưng sau đó trái lại trầm tĩnh lại: “Vậy ngươi trái lại tỉ mỉ nói một chút coi.”

“Ta không biết.” Cảnh Nhược Hi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu như ngươi nguyện ý giúp ta, chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lý, ta cũng nguyện ý giúp ngươi.”

“Ân.” Lạc Dịch Thành trầm tư một chút: “Ngươi muốn ta làm sao giúp ngươi.”

“Đưa ta rời khỏi nơi này.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta đến từ Đăng Đồng sơn, trong nhà xảy ra chuyện, muốn đến đầu nhập vào thúc thúc ta. Thế nhưng không nghĩ tới mới vừa vào thành lại xảy ra chuyện như vậy.”

Đăng Đồng sơn là một chỗ cách kinh thành rất xa, Cảnh Nhược Hi đương nhiên chưa đi qua, thế nhưng Diệp Trường An bọn họ thương nghị một chút, cho rằng Lạc Dịch Thành cũng chưa đi qua.

“Ngươi tới tìm người, cũng biết thân thích ở nha môn, tại sao không đi nha môn, chạy đi rạp hát?”

“Bởi vì ta vào thành thời gian đã trễ, nha môn đều đóng cửa rồi.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta cũng không biết hắn đang ở nơi nào, đã nghĩ tìm một khách sạn ở một đêm trước, sáng mai chờ nha môn mở cửa lại tìm hắn. Lúc đi ngang qua rạp hát, ta thấy bên trong náo nhiệt muốn đi xem, nhà của ta bên kia không có náo nhiệt như thế, ta xem qua hí, nhưng cũng không quá giống cái này.”

Cảnh Nhược Hi cũng không có ý định ngụy trang thành một nha đầu chạy nạn thương cảm ba bữa không đủ, cái loại này độ khó rất cao, Diệp Trường An bọn họ nhất trí cho rằng, tuy rằng không biết vì sao, nhưng trên người Cảnh Nhược Hi hoàn toàn không cóloại cảm giác lòng chua xót thương cảm ti tiện này, coi như là trước đây cắt miếng thịt vịt ở trù phòng, cả người cũng tản ra một loại khí tức quạnh quẽ, hình như là cắt xong vịt sẽ cắt người.

Nên Cảnh Nhược Hi định vị là, một gia đình điều kiện cũng không tệ lắm, trong nhà đột nhiên gặp nakn, vô thân vô cố đến đầu nhập vào thúc thúc duy nhất.

“Ngô…” Lạc Dịch Thành nghe, cảm thấy không vấn đề gì, chí ít lúc này không sơ hở gì: “Thúc thúc ngươi tên là gì?”

“Tên Cảnh Thế Minh.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi nghe qua chưa?”

Bookwaves

“Chưa.” Lạc Dịch Thành lắc đầu: “Ta không quen với người của nha môn, bất quá ngày mai ta có thể đi giúp ngươi hỏi thăm một chút. Thế nhưng…”

“Chớ, trước đừng tìm hắn.” Cảnh Nhược Hi đột nhiên có chút hoảng: “Vạn nhất…”

Thần kỳ như vậy, Cảnh Nhược Hi kỳ thực không nói gì, Lạc Dịch Thành dĩ nhiên hiểu nàng: “Ngươi sợ hắn bán đứng ngươi?”

Cảnh Nhược Hi có chút xấu hổ, nhưng vẫn là thừa nhận: “Ta vẫn là khi còn bé gặp qua thúc thúc một lần, nhiều năm như vậy không gặp. Ai cũng không biết bây giờ là tình hình gì. Cẩn thận một chút luôn không sai, trước đây sát vách nhà của ta… Ta có một tỷ muội hàng xóm, ở bên ngoài đụng phải ác bá, vốn tưởng rằng chạy về gia sẽ không sao. Kết quả ngược lại là bị người nhà tham tiền, cột đưa đi trong nhà ác bá làm tiểu thiếp. Sau này, nàng liền chết, đó là phụ mẫu huynh đệ còn như vậy…”

Lúc nói lời này, ngữ âm của Cảnh Nhược Hi nặng nề có chút thương cảm, Lạc Dịch Thành cũng không biết nghĩ tới điều gì, cũng không có hỏi tới nữa.

Vừa mới lúc này, hạ nhân đưa dụng cụ tắm rửa đến.

Lạc Dịch Thành đứng dậy: “Ngươi tắm rửa thay quần áo trước đi, hôm nay đã muộn, tất cả ngày mai lại nói.”

“Được, cám ơn ngươi.” Cảnh Nhược Hi vội vàng đứng lên: “Buổi tối ta đây…”

“Trước hết ở nơi này.” Lạc Dịch Thành nói: “Cái phòng này vốn là nha đầu ở, hiện tại để trống, ta để hạ nhân lấy đệm chăn đến cho ngươi.”

Cảnh Nhược Hi gật đầu, có người nói Lạc Dịch Thành chưa kết hôn, bất quá có thể lý giải, trải qua lúc nhỏ như vậy, bản năng của hắn khẳng định bài xích tiếp xúc với người bên ngoài, bởi vì nội tâm có quá nhiều thứ không thể gặp người, chỉ cókhi ở một mình mới phát giác được an toàn.

Sau khi Cảnh Nhược Hi cảm tạ, Lạc Dịch Thành liền rời đi, nàng tắm rửa thay đổi y phục, lên giường nghỉ ngơi.

Không quá nửa đêm, Cảnh Nhược Hi tỉnh, ở trong ác mộng tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Hạ nhân nhìn sợ, vội vàng thông tri Lạc Dịch Thành, trong chốc lát, Lạc Dịch Thành khoác y phục chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Dịch Thành nhìn Cảnh Nhược Hi co lại thành một đoàn, như có điều suy nghĩ, phất tay để hạ nhân lui ra ngoài đóng cửa.

Cảnh Nhược Hi ngồi ở bên cạnh bàn, dùng sức mà xoa xoa mặt: “Ta gặp ác mộng… Ta mộng người nọ máu dầm dề nhìn ta…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui