Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 54: TỰ CỨU


Dịch giả: Luna Wong


“Tam ca.” Nam nhân khiêng Cảnh Nhược Hi đi vào: “Lại tới một người, mặt hàng này rất tốt.”

“Ta xem một chút.” Nam nhân được gọi là tam ca xốc một hộp quẹt lên chiếu một cái, rất hài lòng: “Ân, không tệ, rất tốt.”

Tam ca đi tới một góc gian nhà ngồi xổm xuống, phủi phủi trên đất một chút, nhấc lên một tấm ván gỗ.

Phía dưới tấm ván gỗ là một cái động khẩu đen thùi lùi, tuy rằng bên ngoài chỉ có chút ánh sáng chiếu vào, nhưng phía dưới lập tức tao động, đều là thanh âm của nữ tử, thế nhưng cũng không dám gọi ra. Chỉ là nhỏ giọng khóc.

Tam ca không để ý tới thanh âm phía dưới, quay đầu nói: “Ném nàng xuống, cẩn thận một chút chớ rớt bể, phá hủy thì không đáng giá.”

“Được rồi.” Nam nhân lên tiếng, một tay khiêng Cảnh Nhược Hi, theo cây thang bên trên đi xuống mấy bước, buông nàng xuống.

Phía dưới là một tầng hầm ngầm, đơn giản lót chút rơm rạ, đen thùi lùi một chút ánh sáng cũng không có, giam giữ mấy nữ hài tử, như là đã giam mấy ngày, đều như chim sợ cành cong, trong lòng run sợ co lại thành một đoàn.

Sau khi nam nhân để Cảnh Nhược Hi xuống liền bò lên, ba cầm hộp quẹt chiếu chiếu xuống dưới, hung ác nói: “Đều đàng hoàng một chút cho ta, thêm một người nữa, liền tiễn bước các ngươi, nếu dám nháo, cẩn thận ta lột y phục của các ngươi.”


Nói xong, tam ca đậy tấm ván gỗ lại lần nữa.

“Tam ca cực khổ.” Nam nhân cười theo nói: “Vậy ta đi trước.”

Khúc Tam gật đầu: “Động tác nhanh lên một chút, tốt nhất hai ngày này có thể đến, những nha đầu này đều kiều tích tích, nếu như bị bệnh bị thương, vậy coi như không đáng giá.”

“Vâng, ta minh bạch.” Nam nhân đáp lời, mở cửa ra ngoài, rất nhanh tiêu thất trong bóng đêm.

Trong tầng hầm lại khôi phục một mảnh hắc ám, các nữ hài tử chỉ dám nhỏ giọng khóc, tựa hồ là bị dạy dỗ, cũng biết phía trên là một chỗ hoang dã đến không người, coi như là hô cứu mạng lớn hơn nữa, cũng không có ai thấy mà cứu bọn họ.

Sau khi ném Cảnh Nhược Hi vào, Khúc Tam lại khoác y phục ngủ, thẳng đến sáng sớm hừng đông, lúc này mới thức dậy, rút tấm ván gỗ trên đất ra.

Tầng hầm là một nơi không phong bế, tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng vẫn có nguy hiểm hít thở không thông, khúc tam cũng không dám cứ đậy ván gỗ, ban ngày hắn tỉnh, sẽ dựng thẳng tấm ván gỗ lên, thông gió thấu thông khí.

Bookwaves

Phản chính chỉ cần lấy cây thang lên, người phía dưới cũng không lên được. Đương nhiên đi lên cũng vô dụng, mấy cô nương tay trói gà không chặt, hắn căn bản không để vào mắt.

Tuy rằng Cảnh Nhược Hi hút không ít mê hương, nhưng trải qua một đêm, cũng rốt cục từ từ tỉnh.

Từ từ mở mắt, Cảnh Nhược Hi chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, xoa xoa, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.

Vào mắt, là một chỗ tầng hầm mờ tối, còn có cô nương trẻ tuổi bên cạnh mặt tái nhợt.

Đây là có chuyện gì? Cảnh Nhược Hi đè đầu xuống chậm rãi ngồi dậy, quay về suy nghĩ một chút, ký ức sau cùng là Lạc Dịch Thành cất nàng vào cái rương đưa ra ngoài thành, sau khi nàng cự tuyệt, gáy đau xót, chắc là bị đánh ngất xỉu.

Nàng không biết cách nàng té xỉu qua bao lâu, thế nhưng căn cứ cảm giác thân thể mình, đoán chừng cũng không phải cùng ngày, bảo thủ phỏng chừng, đây là sáng sớm ngày thứ hai.

Nhưng đây là địa phương nào?

Lạc Dịch Thành bán đứng nàng, đây là trong lao? Điều đó không có khả năng, nàng từng thấy đại lao của Đại Lương, không phải cái dạng này, huống hồ Diệp Trường An cũng không đến mức nhét nàng vào trong lao như thế chứ, dù là muốn che giấu diễn một hồi khổ nhục kế, cũng không đến mức làm thật như thế, sẽ không sợ nàng trở mặt sao?

Ngay trong động tác ngồi dậy này của Cảnh Nhược Hi, trong đầu hiện lên vài một suy đoán nhưng đều cảm thấy không quá đáng tin, rốt cục nhìn cô nương một bên trợn to hai mắt thấp giọng nói: “Xin hỏi, đây là nơi nào a?”

Đó là một cô nương phi thường tú khí, vừa nhìn đó là thúy ngọc tiểu gia vừa nhìn đã thấy đáng thương, tuy rằng không khóc nhưng trong mắt thủy uông uông, một biểu tình bị dọa sợ.

Điều này hiển nhiên không phải một địa phương tốt.


“Ngươi không biết nha.” Thanh âm của cô nương kia cũng tế tế nhu nhu, đương nhiên có thể là bởi vì sợ: “Ngươi cũng là bị bắt tới đi, chúng ta sẽ bị bán đi.”

“Bán đi?” Cảnh Nhược Hi thật bất ngờ: “Bán cho ai?”

Cô nương lo lắng khủng khiếp nhìn nơi thấu quang bên trên, lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Cảnh Nhược Hi lúc này còn có chút choáng váng đầu, sửa lại một chút tư tự: “Ngươi là nói, chúng ta là bị bọn buôn người bắt được?”

“Ân.” Cô nương suy nghĩ một chút: “Ngươi tối hôm qua vẫn hôn mê bất tỉnh, có phải bọn họ hạ dược ngươi hay không, ngươi còn không biết xảy ra chuyện gì.”

Lạc Dịch Thành bán nàng cho bọn buôn người, Cảnh Nhược Hi quả thực không thể hiểu được, Lúc nàng hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một cô nương có thể đáng bao nhiêu tiền, nàng cũng không phải vai nghiêng nước nghiêng thành gì, trước đó Lạc gia kiếm tiền chính là dựa vào thứ không gặp được người này đi, hoặc là, trong quá trình đưa nàng đi, xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Thế nhưng án tử lừa bán bắt cóc Cảnh Nhược Hi là đã gặp, vô luận như thế nào bắt đầu trong khoảng thời gian này phi thường trọng yếu, theo thuyết pháp của cô nương này, nàng đêm hôm qua bị người mang đến, nói cách khác, nhiều nhất ở trên đường đi một ngày.

Bookwaves

Ở niên đại giao thông phi thường lạc hậu này, mang theo một người sống hôn mê cũng không có khả năng phóng ngựa cuồn cuộn, một ngày là đi không được bao xa, hiện tại các nàng nhất định còn ở quanh kinh thành. Nói không chừng dùng cách gì để lừa dối gạt Diệp Trường An, nên nhất định trước khi bị dời đi phải chạy thoát.

Một khi bị mang đi, vậy cũng không biết sẽ bị đưa đến địa phương hẻo lánh gì, đến lúc đó kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, thì phiền phức lớn.

Cảnh Nhược Hi làm bộ thể lực chống đỡ hết nổi, ôm chầm cô nương kia: “Nhỏ giọng một chút, ta hỏi ngươi nói mấy câu.”

Cô nương bị sợ hết hồn, nhưng bởi vì đều là nữ tử, cho nên nàng cũng không có đẩy Cảnh Nhược Hi ra, ngược lại thấp giọng nói: “Cái gì?”

“Ngươi ở nơi này mấy ngày?”


“Hai, hai ngày.”

“Biết bên trên có mấy người trông coi không?”

“Chỉ có một, là nam nhân.” Cô nương dừng một chút, nói bổ sung: “Ta nghe người ta gọi hắn tam ca, bất quá thỉnh thoảng sẽ có một nam nhân khác qua đây, mỗi lần đều là đưa người qua đây, đều là vào nửa đêm, đưa tới liền đii.”

“Nam nhân kia biết võ công không?”

“Võ… Võ công?” Cô nương rõ ràng ngây ra một lúc, ngay thời gian Cảnh Nhược Hi rất lo lắng, nàng đã từ từ nói: “Ta cảm thấy cũng sẽ không đi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì phía dưới rất đen, ngày hôm qua nam nhân kia xuống thang còn té lộn mèo một cái.” Cô nương nhíu chặt mày: “Nếu như biết võ công, làm sao có thể ngã từ trên thang xuống được?”

“Ngươi nói đúng.” Cảnh Nhược Hi hết sức vui mừng tán thưởng nói: “Ngươi quan sát thật cẩn thận.”

Cô nương kia cười khổ: “Nhưng dù là không biết võ công cũng là một đại nam nhân, chúng ta cũng không có khả năng đánh thắng được hắn, có thể có biện pháp nào.”

Sợ bị nghe, thanh âm của cô nương rất thấp, cơ hồ là ngữ bên tai, nhưng mấy cô nương bên cạnh đều phát giác tình huống, thế nhưng không dám nói lời nào, chỉ là đều nhìn hai người bọn họ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận