Vấn Trần



Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 26 ☆

Trình Chu

Bắt được một nhân vật chính, và một Tiểu Cố đã hắc hóa

—————

Cửu châu phong vân, biến đổi không ngừng.

Một năm nay, địa cung bí cảnh mở ra. Tất cả môn phái lớn nhỏ sôi nổi tiến vào. Sau đó, cuộc tỉ thí trăm năm một lần của các huyền môn bắt đầu.

Đây là tiên gia huyền môn nhận xét về cuộc tỉ thí giữa các đệ tử đồng lứa, có ba nhóm là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Có thể nói là buổi lễ long trọng của tiên môn.

Bây giờ là cuộc so tài đầu tiên, theo quy củ thì là bốc thăm ngẫu nhiên một đôi Nguyên Anh Kỳ tới tỉ thí, cũng coi như là xin vận may.

Hai đệ tử đứng trên võ đài, chào lẫn nhau.

Trình Chu từng tới địa cung bí cảnh để đạt được Trúc Cơ, bây giờ thương tích vẫn chưa ổn định, cũng đi theo môn phái của mình đứng trong đám người. Từ nhỏ hắn xuất thân nhà nông, lúc hai mươi tuổi có một tiên nhân đi ngang qua, phát hiện hắn có tiên căn, bèn đồng ý cho hắn vào tiên môn.

Hắn nhập môn quá muộn, thiên tư lại không cao, chỉ dựa vào sự chăm chỉ cùng những kỳ ngộ gặp phải, mãi mới lên được Trúc Cơ. Tiên môn của bọn họ ở trong nghìn hạ thế giới, linh khí thiếu thốn, người cao nhất cũng mới chỉ Nguyên Anh. Sau khi vào địa cung bí cảnh, hắn mới biết rằng cửu châu này lớn biết bao, các thượng thế giới lại mênh mông thế nào. Trên Nguyên Anh, còn có Tâm Động Kỳ cao hơn, thậm chí có cả Đại Thừa Kỳ.

Giờ phút này, hắn đứng cạnh một đệ tử của thượng thế giới. Tuy nói là từ thượng thế giới, nhưng cuối cùng tình cảm trong tông môn lại nông cạn, chỉ có thể miễn cưỡng lắm mới đứng bên cạnh người của hạ thế giới. Người này đã từng hợp tác cùng Trình Chu trong địa cung bí cảnh nhiều lần, cũng được coi là thân thiết, bây giờ thở dài lên tiếng, "Số lượng người nhiều như vậy, thế mà cặp bắt đầu lại lợi hại đến nhường này sao?"

Trình Chu hỏi, "Số lượng gì cơ?"

Đệ tử kia nói, "Nhớ các con em huyền môn kết bè kết đội chúng ta gặp phải trong địa cung bí cảnh không? Ngươi nhìn kĩ mà xem, hai người đó là đệ tử của tam đại phái trong thượng thế giới đấy. Đó là tuyết thu che trời, mai nở trên Thanh Hàn đệ tử Thanh Hàn Quan; cùng với hắc y họa mây, hàn tiêu tụng thiên địa đệ tử Vân Tiêu Tông."

Hai đệ tử trên đài, một người trường bào trắng quanh thân, tô điểm hồng mai, tuấn tú cao nhã.

Một người hắc y thành thục, mây trôi lững lờ, lạnh lùng như băng.

"Đệ tử Thanh Hàn Quan Khâu Trạch có lễ."

"Đệ tử Vân Tiêu Tông Tống Tịch có lễ."

"Mời!"

Đầu ngón tay Khâu Trạch khẽ động, trường kiếm ra khỏi vỏ. Tống Tịch dễ dàng dùng tiêu đỡ, âm nhận lướt tới. Tiếng tiêu thê lương, kiếm khí dao động, quả nhiên là ngươi tới ta đi, lộ vẻ xuất sắc. Trình Chu chưa bao giờ gặp một kiếm lợi hại như vậy, một nhạc gắt gao như thế, nhất thời nhìn đến ngẩn ra.

Kiếm pháp Thanh Hàn Quan nổi danh khắp cửu châu. Cho dù là nhu, là cương hay là cả biến, tất cả đều mang vẻ vắng lặng, khí thế thanh khiết. Từng hành động một như sương tuyết giáng xuống, đóng băng ngàn dặm.

Chiếc tiêu đen của Vân Tiêu Tông cũng là đỉnh cao của âm công, không cần thổi, lúc đang chuyển động chính là thanh nhạc và âm nhận, tiếng nhạc thê lương, âm nhận xảo quyệt, vừa bắt đầu là tấn công luôn, rất khó tránh khỏi.

Dù sao sức lực ngang nhau, ước chừng sau trăm hiệp, hai người đều máu tươi đầy người, rất chật vật.

Bỗng nhiên, Khâu Trạch tránh được khỏi mấy đợt âm nhận, một kiếm vung thẳng vào phía trên của Tống Tịch. Vậy mà Tống Tịch chỉ cười nhạt, tùy ý để Khâu Trạch đâm vào bả vai của mình, đặt tiêu lên miệng.

Đệ tử kia thở dài, "Tiêu của Vân Tiêu Tông một khi được nghiêm túc tấu lên từ khúc, chính là chiêu quần công rất mạnh. Phần thắng của trận đấu đầu tiên này chỉ sợ phải thuộc về Vân Tiêu Tông rồi."

Tiếng tiêu nổi lên, cuồng phong rung động.

Âm nhận đột nhiên kéo tới, vây quanh mặt của Tống Tịch.

Trên võ đài, có thông báo mới ngừng.

Nhưng cũng có điều khác, trên võ đài, sinh tử do mệnh.

Khâu Trạch không rút kiếm ra được, lập tức bị đối phương tấn công lại, ngã xuống đất nôn ra máu.

Hắn cắn chặt răng, không chịu nhận thua. Nhưng trên người đã chồng chất thương tích, không thể đứng dậy được.

Tống Tịch lau vết máu đi, cười lạnh, lại thổi tiêu lên.

Một đệ tử của Thanh Hàn Quan lạc giọng lên tiếng, "Đừng!"

Trưởng lão chủ trì vội vàng nói, "Trận đấu đầu tiên, Vân Tiêu Tông Tống Tịch thắng!"

Nhưng đã quá muộn, Tống Tịch thừa thắng xông lên, tiếng tiêu không ngừng.

Liên tiếp mấy âm nhận hung hăng tấn công Khâu Trạch.

Khâu Trạch bị đánh văng đi ra xa, lăn mấy vòng, hôn mê tại chỗ.

Vân Tiêu Tông giành được phần thắng.

Mấy đệ tử Thanh Hàn Quan lập tức lao lên, nhưng nhận ra tình trạng vết thương trên người Khâu Trạch không ngừng trở nên xấu hơn. Mấy đợt âm nhận lúc sau vẫn còn trong cơ thể hắn, đang điêu cuồng phá hủy kinh mạch.

Đệ tử Thanh Hàn Quan gắt gao nhìn chằm chằm Tống Tịch, Tống Tịch giẫm lên kiếm của Khâu Trạch, cười khẩy, "Hắn chết chắc rồi."

Trình Chu nắm chặt chiếc lọ trong tay, bên trong có đan dược do hắn luyện chế ra. Hắn đang muốn lên tiếng.

Nhưng đã có người nói, "Đệ tử Thanh Hàn Quan, lùi lại."

Trong đôi mắt mấy đệ tử kia thoáng qua sự vui mừng, nhảy xuống võ đài. Tống Tịch vừa định nhảy xuống sau đó, lại nghe thấy tiếng đàn lạnh lùng vang lên.

Một ngọn lửa dưới đáy đài đột nhiên dâng lên, bao vây võ đài trong nháy mắt.

Mấy đại trưởng lão Vân Tiêu Tông chợt đứng lên, cau mày nhìn qua bên Thanh Hàn Quan.

Tống Tịch: "Kẻ..."

Lời còn chưa dứt, cơ thể gã cứng đờ, bị quăng trở về chính giữa võ đài. Bàn tay không thể khống chế được cầm tiêu đen, đặt tới bên môi.

Tiếng nhạc vang lên, nhưng âm nhận trong cơ thể Khâu Trạch lại bị rút ra.

Một đường lại một đường, trôi nổi trong không trung.

Vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tống Tịch không ngừng giãy giụa, nhưng không thể cử động dù chỉ một lần.

Sau đó, một tiếng "Rầm" vang lên, ngọn lửa dưới đài tắt đi.

Tất cả âm nhận của Tống Tịch lập tức tan ra, biến mất không thấy.

Tay gã như bị lửa đốt, trực tiếp run lên. Tiêu đen rơi xuống đất, hóa thành tro bụi.

Người xem xôn xao.

Ngước mắt lên nhìn, chỗ ngồi trên cao trước Thanh Hàn Quan vẫn luôn bị bỏ trống, chẳng biết đã có một công tử bạch y ngồi tự lúc nào. Tóc đen băng quan, tuyết bào điểm hồng mai. Y nghiêng người dựa vào ghế, bên môi cong cong.

Khóe mắt lây sắc cười, như gió xuân tháng ba, vậy mà đáy mắt lại mang vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng thấu xương.

Tuyết thu che trời, mai nở trên Thanh Hàn.

Đầu ngón tay y đặt trên chiếc cổ cầm, đôi mắt lạnh băng, lại lười biếng cười nhạt, "Thất lễ rồi."

———————————————

Tác giả có lời muốn nói: Chậc, hôm trước đầu óc tui hơi mơ hồ, quên giải thích ở chương trước. "Cố tình vị liễu nhân gian lão, ương ương trường dạ tiếu thương tang".

Tên của Cố Thanh Liêu được lấy từ ba chữ cố tình liễu ở đây, không nói ra hơi khó chịu 0.0

(*) Lỡ tình chưa dứt tại nhân gian, đêm dài mênh mông cười vật đổi. Cố trong này là lầm lỡ, rủi ro, tai nạn. Tình là tình yêu, tình ái, liễu là kết thúc. Cố Thanh Liêu (gù qīng liáo) đồng âm với Cố Tình Liễu (gù qíng liǎo)

Editor có lời muốn nói: Sau khi đọc xong chương 25 thì bạn Bún Đậu của chúng ta đã khóc thảm thiết và lập tức đặt bút vẽ bức tranh này 😀



Vị Ương nhất kiếm say thiên hạ

Phá Hiểu nhất khúc tấu hồng nhan


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui