Vận Trong Tay FULL


" Nào, nào! Cô Tiêu, quay mặt vào đây một chút, phải phải, đúng rồi! Rất đẹp! Tạo dáng, đúng đúng! ".
Tiếng hô to của anh thợ chụp ảnh vang lên trong phòng chụp ảnh.

Mẫu ảnh chuyên nghiệp được Lục thị mời tới là Khương Hạo Thiên, một người đàn ông chỉ mới 29 tuổi, lớn hơn Mộc Thiển Đình cô ba tuổi, nhưng anh ta đặc biệt tài giỏi.

Tuổi trẻ là thế nhưng đã được coi là nhiếp ảnh gia xứng tầm ở nước ngoài, được tạp chí nước ngoài ca ngợi.
Khương Hạo Thiên lúc này cầm máy chụp ảnh trên tay, vừa bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất của người phụ nữ đang tạo dáng đằng xa trước tấm nền phông màu xanh lam kia.
Mộc Thiển Đình lúc này mặc trên mình bộ váy cúp ngực màu tím lấp lánh, thiết kế tỉ mỉ đường nét được đính kim cương đá quý trên chân váy dài đến đầu gối.

Đặc biệt tôn lên làn da trắng như sữa của cô.

Mái tóc hơi xoăn lơi buông xõa ra sau trông vô cùng gợi cảm.
Đối với việc tạo dáng như thế này Mộc Thiển Đình cô làm rất tốt.
Khương Hạo Thiên nhìn vào ống kính, trong một khắc cũng phải ngưng lại tiếng hô hét, chớp chớp mắt đắm chìm vào trong vẻ đẹp ngất ngây của cô gái.
Quả thực mà nói, Lục thị trước nay có rất nhiều người mẫu ảnh, toàn là những cô gái chân dài xinh đẹp có thân hình nóng bỏng.

Nhưng lại chưa có người nào có vẻ đẹp trong trẻo, diễm lệ lại thêm mấy phần khí chất như Tiêu Lạc Hy này.


Mà cô gái này tạo dáng cũng rất có thần thái.

Không khỏi khiến cho Khương Hạo Thiên sinh ra hảo cảm.
Vương đầu hói lúc này từ đâu đi tới, thấy Khương Hạo Thiên ngây ra đó mà không hô hào gì nữa thì cất giọng lớn tiếng hỏi.
" Khương Hạo Thiên! Cậu làm sao lại dừng lại rồi! Chụp tiếp đi chứ! ".
Khương Hạo Thiên bị giọng nói sõng soàng to mồm của Vương đầu hói làm cho giật cả mình, quay ra vội gật đầu nhẹ.
" À được! Tôi thấy dáng đứng của cô Tiêu còn chưa có hoàn chỉnh lắm.

Để tôi tới giúp cô ấy điều chỉnh dáng ".
" Vậy thì cậu làm đi ".

Vương đầu hói vội hối thúc.
Xung quanh phòng chụp hình cũng không phải chỉ có ba người bọn họ.

Còn có các nhân viên nam nữ hậu kỳ chỉnh trang phục các thứ.
Bọn họ trông thấy Vương đầu hói thái độ hơi gắt gao thì tựa như đã quá quen.

Đối với nhiếp ảnh gia nổi tiếng như Khương Hạo Thiên ông ta còn chẳng xem ra gì.

Thế nhưng sáng nay thái độ với cô người mẫu ảnh Tiêu Lạc Hy lại có vẻ rất kính nể.
Khương Hạo Thiên từ từ đặt máy ảnh xuống, đi đến chỗ Mộc Thiển Đình đang đứng tạo dáng mà mỉm cười khẽ với cô.

Giọng nói nam tính ấm áp cất lên.
" Cô Tiêu, tôi có thể chỉnh tư thế cho cô được không? ".
Mộc Thiển Đình nghe vậy thì cũng khẽ gật đầu, khuôn mặt hài hòa mỉm cười nhẹ mà đồng ý, còn dịu dàng đáp lại.
" Vậy phiền anh rồi! ".
Nghe được giọng nói ngọt ngào dễ nghe cùng với khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ này của cô làm cho nhịp tim của Khương Hạo Thiên bỗng chốc đập nhanh hơn.

Anh ta cũng vì thế mà tay chân có chút luống cuống.
" À được rồi!...Giờ...cô để tay lên đây ".
Bàn tay của Khương Hạo Thiên cầm lấy đôi bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô, ngay lập tức khiến cho cả người anh ta tăng nhiệt.

Sau khi đem tay cô đặt nhẹ lên khung xương quai xanh thì ngay lập tức rụt về.

Mộc Thiển Đình nhìn tới khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của người đàn ông có chút thất thường, hình như là đang đỏ lên.

Cô lại không biết gì mà ngây thơ hỏi một câu.
" Anh Khương, anh bị nóng sao? Tôi thấy mặt anh có chút đỏ! ".
Câu hỏi của cô xuất phát từ tâm lo lắng nhưng lại ngây thơ khiến cho Khương Hạo Thiên càng ngại ngùng phải ngây lập tức trở về chỗ máy ảnh của anh ta.
" À...không...không có gì ".
Mộc Thiển Đình trước nay ở mảng nào cũng rất giỏi.

Kinh doanh, lãnh đạo công ty, thiết kế thời trang đều rất xuất sắc.

Duy chỉ có tình yêu là ngốc như vậy.

Cũng có thể là do mấy chục năm chưa từng trải qua mối tình nào.

Cho nên kinh nghiệm tình trường mới kém cỏi như vậy.
Một số nhân viên nữ trong này vừa nhìn liền nhận ra Khương Hạo Thiên có vẻ thích cô người mẫu mới này.

Chỉ có cô là không nhận ra.
Mà cảnh tượng vừa rồi cô cười tươi với Khương Hạo Thiên đã đập vào mắt một người đàn ông mặc tây trang đứng bên ngoài cửa phòng.
Lục Chính Thần vốn dĩ cũng không muốn tự tìm tới chỗ này đâu.

Nhưng không hiểu kiểu gì bản thân ngồi ở trong phòng làm việc nhưng tâm trí lại cứ nghĩ về cô gái Tiêu Lạc Hy kia.

Đến nỗi bản thân bức bối ma xui quỷ khiến thế nào lại đi xuống tầng này.

Lúc đi ngang qua phòng chụp ảnh cũng không có ý định sẽ vào trong xem.

Nhưng cửa phòng chụp lại hơi khép hờ cho nên Lục Chính Thần mới vô tình đập vào mắt một màn vừa rồi.
Nụ cười dịu dàng ấy thật đẹp! Như thể cái nắng mùa xuân sau một cơn mưa lạnh giá vậy.

Cảm giác khiến cho người ta nhìn thấy mà lòng ấm áp đi.

Lục Chính Thần cũng đứng tại chỗ nhất thời ngây ta đó.

Trong đầu sau đó lại có suy nghĩ.
Không ngờ người phụ nữ nhìn có vẻ tâm cơ này lúc cười lên lại xinh đẹp như vậy!
Nhưng cái suy nghĩ ấy ngay sau đó liền bị Lục Chính Thần gạt phắt đi.
Lục Chính Thần giờ phút này có chút hoảng, khuôn mặt đẹp trai khẽ lắc đầu.

Trong đầu không ngừng nhắc nhở bản thân.
Mày đang nghĩ cái gì vậy? Người mình thích trước nay chỉ có chị Thiển Đình mà thôi! Sao có thể vừa gặp cô ta thì như vậy chứ!
Lục Chính Thần không có đứng ở ngoài cửa nữa, nhấc chân dứt khoát đi khỏi chỗ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận