Tối đó Mộc Thiển Đình trở về căn trung cư của mình.
Vốn tưởng sẽ như mọi khi yên ổn vào nhà, ai ngờ lúc đứng ở dưới căn trung cư còn chưa có bước vào đã bị một người đàn ông trung niên chặn lại.
Người đàn ông bước đi lảo đảo, vừa trông thấy cô thì đã lao tới túm lấy cổ tay cô mà gào thét đến chói tai.
" Mày đây rồi! Con khốn! Mày vậy mà bỏ nhà đi, tìm một nơi tốt như này để ở, lại dám để cho ba mày ở trong cái nhà tồi tàn đó! Mày...hôm nay tao phải giết mày! ".
Mộc Thiển Đình nhìn tới người đàn ông từ đâu chui ra chửi xằng chửi bậy trước mặt mình, cả người đều tỏa ra mùi rượu nồng nặc, lời nói trong lúc say còn không có được tỉnh táo.
Ông ta lại còn giằng co với mình.
Cô có chút hoảng loạn, xong cũng nhanh chóng giật thoát khỏi tay ông ta mà nhíu mày, nói lí lẽ.
" Này, ông là ai mà tự nhiên lại tìm đến tôi gây sự chứ? ".
Người đàn ông kia nửa say nửa tỉnh.
Tuy đầu óc đã bị rượu làm cho lú lẫn nhưng ông ta vẫn rất tỉnh táo để nhận ra người đang đứng trước mặt là ai.
Ông ta nói với giọng say khướt, chỉ tay về phía cô mà gắt lên.
" Mày...mày...giờ mày còn không cả nhận ba của mày nữa hả! Con khốn này!...".
Nghe người đàn ông câu trước câu sau nói, Mộc Thiển Đình cô rất nhanh liền đoán ra được, người đàn ông say rượu trước mặt này hẳn là ba ruột của Tiêu Lạc Hy đi!
Mộc Thiển Đình giờ phút này thật có chút đau đầu.
Cô đưa tay lên đỡ trán.
Đây lại là Tiêu Lạc Hy kia đẩy lại cho cô đây mà! Tiêu Lạc Hy thực sự vì lòng tham không đáy của cô ta mà sẵn sàng vứt bỏ tình thân ruột thịt.
Bây giờ lại để cho cô làm người gánh vác thay cho cô ta đây sao?
Ngay lúc Mộc Thiển Đình còn đang không có để ý thì một vỏ chai rượu bằng thủy tinh đã lao nhanh về phía cô.
Ba của Tiêu Lạc Hy hai mắt đỏ ngàu trợn ngược lên tức giận, mặt hằm hằm lấy từ trong túi áo ra một chai rượu, nhân lúc cô không để ý mà lao tới muốn đập vào đầu cô.
Âm thanh vỡ vụn của từng mảnh chai sành rơi xuống đất.
Dưới mặt đất kèm theo đó là những giọt máu đỏ thẫm chảy xuống liên hồi.
Mộc Thiển Đình kinh hãi nhìn sang cánh tay áo của người đàn ông đã dính thấm máu đỏ, máu từ trên tay áo chảy ròng ròng xuống mặt đất.
Khuôn mặt người đàn ông đẹp trai nhịn đau mà khẽ rít lên một tiếng.
" Lục Chính Thần! Cậu...cậu không sao chứ! Tay của cậu...!".
Mộc Thiển Đình trợn mắt nhìn xuống cánh tay vừa đỡ cho mình kia mà nét mặt tái đi vì lo lắng.
Nhìn thấy sắc mặt của cô như vậy, Lục Chính Thần liền biết vừa rồi bản thân xả thân cứu người cũng coi như không uổng công.
Người phụ nữ cũng vì cậu mà trở nên lo lắng.
Mộc Thiển Đình thấy Lục Chính Thần bị thương, đã không thể nhịn nổi mà quay sang hướng người đàn ông say rượu mà tức giận trách móc.
" Ông vừa rồi làm gì vậy? Tính giết người thật sao? Có tin tôi báo cảnh sát tới bắt ông không? ".
" Mày...mày...!".
Ba của Tiêu Lạc Hy trợn trừng mắt không dám tin vào ngữ điệu khẩu khí của cô mà đưa tay chỉ trỏ tức giận.
Mộc Thiển Đình không để ý đến ông ta.
Cô quay lại đỡ lấy Lục Chính Thần mà kéo cậu lôi đi vào trong căn trung cư.
" Đi thôi! ".
Mộc Thiển Đình đem Lục Chính Thần trở về tầng của hai người.
Cô nhìn tới chỗ vết thương của Lục Chính Thần mà không khỏi nhíu mày.
Nhanh chóng mở cửa phòng mình kéo cậu ta đi vào trong.
Lục Chính Thần thấy bản thân đang đứng trước cửa phòng cô thì lưỡng lự không bước vào.
" Cô...đây là muốn làm gì? ".
Mộc Thiển Đình thấy Lục Chính Thần mặt mày ngờ vực hỏi một câu như vậy thì chỉ hơi nheo mắt, không để Lục Chính Thần đứng ngoài cửa quá lâu mà trực tiếp kéo người vào trong, vừa nói.
" Còn làm gì nữa! Đương nhiên là xử lý vết thương cho cậu rồi! Dù sao cậu cũng là vì tôi nên mới bị thương mà! ".
Lục Chính Thần không có nói gì nữa.
Khuôn mặt điển trai từ lúc bước vào có chút ngơ ngác liền đem mắt nhìn liếc xung quanh một lượt căn phòng của cô.
Căn phòng rất sạch sẽ, gọn gàng.
Đồ vật trong nhà cũng rất giản dị, lại tạo ra cho người ta cảm giác dễ chịu vô cùng.
Mộc Thiển Đình để Lục Chính Thần ngồi trên ghế sofa, cô đi vào trong phòng ngủ lấy từ trong tủ đồ ra một túi đựng băng dán y tế, thuốc sát trùng,...các loại.
Ngồi xuống bên cạnh Lục Chính Thần, Mộc Thiển Đình mới cẩn thận đem cánh tay nhuốm máu đầy vải của Lục Chính Thần mà cẩn thận vén lên.
Cánh tay săn chắc của người đàn ông hiện ra, những vết xước chằng chịt vết máu trông rất kinh hãi.
Mộc Thiển Đình khẽ nhíu mi, đem tay Lục Chính Thần cầm lên chuẩn bị sát trùng, lại như thể có chút tức giận mà khẽ lên tiếng trách móc.
" Sao cậu lại ngốc như vậy! Biết rõ cái chai kia làm bằng sứ còn chạy ra đỡ cho tôi! Tay còn bị thương nặng như này nữa! Ngộ nhỡ...ngộ nhỡ để lại tật thì sao? ".
Nói rồi, khuôn mặt nhỏ của cô gái cũng từ từ giãn ra, cô đem bàn tay kia lên cẩn thận lau nhẹ nhàng động tác khẽ khàng.
Lại cúi gằm mặt xuống, đem chỗ tay bị thương đó cẩn thận bôi thuốc sát trùng.
Lục Chính Thần cảm nhận được nước muối đổ lên tay có chút xót, khuôn mặt khẽ rít lên một tiếng, lại nhăn nhó không thôi.
Mộc Thiển Đình ngẩng lên nhìn cậu ta như vậy, lại cúi xuống cẩn thận hơn.
Lục Chính Thần có cảm giác cô làm nhẹ hơn rất nhiều.
Nhìn tới gương mặt cô gái nhỏ nửa bên mặt có sợi tóc xoăn lơi che ở sườn mặt, dáng vẻ khẽ chau mày dịu dàng mà giúp hắn bôi thuốc.
Lục Chính Thần giây phút này đột nhiên ngây ngẩn tại chỗ.
Trong vô thức một mảng kí ức chợt hiện ra trong đầu.
Hồi nhỏ lúc hắn sang nhà Mộc Thiển Đình chơi, vì hai đứa trẻ lúc đó trông thấy một chú chim non từ ở trên tổ trên cây trong vườn nhà cô bị rơi xuống, Mộc Thiển Đình lúc đó tội nghiệp chú chim con nên Lục Chính Thần đã đề nghị trèo lên đặt lại chim con vào tổ.
Nhưng lúc đặt xong chuẩn bị leo xuống thì lại bất cẩn té ngã.
Khiến cho đầu gối cậu bị sứt ra chảy máu.
Lúc đó Mộc Thiển Đình đã vội vã tìm thuốc khử trùng để xử lý vết thương cho cậu.
Cách mà cô nhóc năm đó bôi thuốc giống hệt với bây giờ cô gái này bôi thuốc cho cậu.
Hai hình ảnh dù không ăn khớp nhưng lại như thể hợp làm một.
Cảm giác mà Tiêu Lạc Hy trước mặt này đem lại cho Lục Chính Thần lại vô cùng giống với chị gái xinh đẹp của hắn.
Rốt cuộc là tại sao?
" Người vừa nãy...là ba của cô sao? Tại sao ông ta lại muốn đánh cô? ".
Lục Chính Thần đột nhiên lên tiếng, Mộc Thiển Đình cũng dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Lục Chính Thần mà muốn giải thích.
" Không phải ba tôi!...Haizz! Giờ chắc cũng xem như là ba tôi đi! Ba của Tiêu Lạc Hy...Có vẻ như ông ấy tinh thần không được tỉnh táo cho lắm ".
Lục Chính Thần nghe cô nói mà có chút mơ hồ nhướn mày.
Nhưng sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trong lòng thầm nghĩ Tiêu Lạc Hy này gia cảnh sống cũng không quá tốt.
Có một người ba nghiện rượu lại thích đánh đập như vậy, chả trách lại có nghị lực như vậy!
Nghĩ lại bản thân lúc trước đối với cô gái này lần đầu gặp có thiện cảm không mấy tốt, Lục Chính Thần bây giờ có chút thương cảm cho người con gái này.
Nhưng cậu lại không hề hay biết xúc cảm bây giờ của mình đã vượt qua cả hai chữ thương cảm rồi.
Tựa như đã sinh ra rung động mà đến chính bản thân Lục Chính Thần cũng chưa hề nhận ra được.