Vận Trong Tay FULL


Lục Chính Thần kéo Mộc Thiển Đình ra một góc vắng người không ai chú ý tới để nói chuyện.
Mộc Thiển Đình nhìn tới người đàn ông khuôn mặt có chút hậm hực, không vui hiện rõ trên mặt, cô nghi hoặc, khó hỏi mà ngây thơ hỏi người trước mặt.
" Cậu làm sao vậy? Sao lại khó chịu chứ? Tôi cũng đâu có làm gì đâu ".
" Cô không làm gì nhưng mà tên Khương Hạo Thiên kia thì có! ".
Lục Vũ Thần đột nhiên trở nên bực bội, giọng nói cũng đề cao hơn bình thường.

Hắn cũng không rõ vì sao mình lại phải tức giận nữa.
Chỉ là vừa rồi nhìn thấy Khương Hạo Thiên kia đưa tay vén tóc cho cô, ánh mắt của tên đó nhìn người con gái này rất có tình.

Hắn có thể nhìn ra tên kia ánh mắt ngập tràn mê mẩn.

Đây chính là trực giác của đàn ông.

Như thể một vũ khí không tên giúp cho Lục Chính Thần vừa nhìn liền xác định được tình địch của mình.
Lục Chính Thần vừa có chút bực mình, lại không biết nên nói gì.

Hắn nói cô gái ngốc này sao lại ngốc như vậy chứ! Tên kia nhìn thế nào cũng là có ý đồ với cô.

Vậy mà còn ngây thơ hỏi hắn vì sao khó chịu?
Ngữ khí có chút quá kích của Lục Chính Thần khiến cho Mộc Thiển Đình ngẩn cả người, đầu óc mơ hồ càng không rõ ý tứ của hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì? Cô khẽ nhăn mi, nhẹ giọng chầm chậm nói.
" Khương Hạo Thiên thì sao? Anh ấy chọc gì đến cậu à? ".
" Cô...!".

Lục Chính Thần bất lực hết cách.


Nói thế nào thì cô gái trước mặt này cũng không hiểu ý tứ của hắn.

Rõ ràng như vậy mà! Ai nghe cũng đều hiểu, chỉ có cô gái ngốc manh này là mãi không chịu hiểu!
Lục Chính Thần không nhịn được đem những lời áp chế ở trong lòng phát tiết ra.
" Cô...cô có thể nào có trách nhiệm một chút được không? ".
Mộc Thiển Đình không hiểu.

Lông mày một bên khẽ nhướn lên, khuôn mặt sạch sẽ khó hiểu hỏi lại.
" Chịu trách nhiệm? Tôi phải chịu trách nhiệm gì chứ? ".
Lục Chính Thần bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn họng.

Sau khi suy nghĩ một hồi ở trong đầu, ngữ điệu khẩn trương lập tức lên tiếng.

Còn ra vẻ ta đây có lí.

Một mặt cao ngạo nói.
" Là cô câu dẫn tôi trước.

Cho nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi ".
Mộc Thiển Đình: "..."
Lời này là có ý gì? Là đang nói đến đêm đó sao?
Cái này...cô là phụ nữ đó! Cô còn không tính toán, bắt Lục Chính Thần chịu trách nhiệm thì thôi.

Tên nhóc này lại dám nói với cô như vậy! Đúng là cái miệng hỗn không có người trị thích nói gì thì nói.
Cô có chút bất lực, lại không nhịn được trừng mắt nhìn Lục Chính Thần mà theo thói quen đưa tay ra đánh nhẹ vào đầu cậu ta.
Miệng còn không quên nói.

" Tên nhóc này! Thật là tính tình vẫn không tốt như vậy! Lại dám nói chị đây phải chịu trách nhiệm hả? Người chịu trách nhiệm phải là cậu mới đúng! ".
Lục Chính Thần bất ngờ bị đánh, vẻ mặt từ ngơ ngác thành hoang mang đưa tay lên che chắn đầu.

Cảm giác này có chút quen thuộc.
Tại sao hắn lại có cảm giác đang ở cùng với chị gái thiên thần của hắn như vậy! Còn là ở trên người cô gái tên Tiêu Lạc Hy này mang lại.

Một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Cảnh tượng lúc này...thật giống với lúc hắn và Mộc Thiển Đình hồi nhỏ.
Hắn giật mình, đem bàn tay đang đánh lên đầu mình giữ lại ở trên không trung.
Mộc Thiển Đình cảm giác cổ tay bị cậu ta bắt lấy.

Khuôn mặt đẹp trai của Lục Chính Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô, hắng giọng hỏi.
" Cô vừa kêu tôi là gì? ".
Mộc Thiển Đình lúc này mới chợt nhận ra bản thân vừa rồi là quen miệng đem cách nói chuyện hồi nhỏ giữa hai người diễn đạt.


Ở trong lòng thầm tự trách mình không biết tiết chế.

Lại đơ người ra vài giây mới khẽ cười gượng giả ngốc đáp lại.
" Là gì cơ? Chắc cậu nghe nhầm rồi! ".
Lục Chính Thần khẳng định bản thân không hề nghe nhầm.

Thính lực của hắn trước nay luôn vô cùng tốt.

Huống chi vừa rồi hai người còn ở gần nhau như vậy.

Hắn nghe nhầm sao được.
Lục Chính Thần có vài phần kích động, nắm lấy tay cô mà giọng nói giống như xúc động.
" Tôi nghe rõ ràng...cô gọi tôi là...tên nhóc này!..

".
Một câu nói liền khiến cho Mộc Thiển Đình như nín thở.

Cô nhất thời không biết nên phản ứng ra làm sao.

Khuôn mặt không còn nét đùa cợt nữa, lúc này là thực sự nghiêm túc.
Cô nên nói với Lục Chính Thần thế nào đây?
Lúc này trong đầu cô đang diễn ra một trận đấu tranh tư tưởng.

Một bên thúc giục cô mau chóng nói ra chân tướng cô bị Tiêu Lạc Hy hãm hại tráo vận cho Lục Chính Thần nghe.

Nhưng phần ý chí còn lại lại nói cô không nên nói ra.
Ngộ nhỡ...Lục Chính Thần không tin lời cô nói thì sao? Cho rằng cô bị điên thì sao?
Dù sao thì chuyện đánh cắp vận số của một người để thay đổi số phận của người đó vốn dĩ là một chuyện nghe thôi cũng thấy vô lí rồi.

Đến ngay cả cô lúc mới đầu nghe bà lão kia nói còn không dám tin là thật.

Ngay cả đến mẹ của cô, người thân nhất của cô nhìn thấy cô còn không thể nhận ra.

Vậy...cô còn có thể đặt hi vọng Lục Chính Thần sẽ tin cô không đây?
" Tôi...!tôi chỉ..chỉ quen miệng gọi vậy thôi.

Dù sao thì cậu cũng kém tôi hai tuổi còn gì.

Cho nên gọi như vậy là đúng rồi! ".
Lời vốn muốn nói cuối cùng vẫn là không nói ra được.

Chỉ có thể biến thành những lời viện cớ cho qua chuyện.
Cũng thật là một sự trùng hợp.

Tiêu Lạc Hy này và cô đều bằng tuổi với nhau.

Hai người đều đang ở độ tuổi 24.

Cho nên Lục Chính Thần bây giờ 22 tuổi tính ra vẫn là kém tuổi của Tiêu Lạc Hy.

Cho nên lời giải thích này tạm có thể chấp nhận đi!
Cô nói xong cũng không để Lục Chính Thần có cơ hội nhìn ra sơ hở, nhân lúc Lục Chính Thần buông lỏng liền tức tốc xoay người 360° bỏ chạy.
Lục Chính Thần đem ánh mắt phức tạp nhìn về phía bóng lưng cô gái đã chạy đi ra khỏi chỗ đó.
Khuôn mặt trầm ngâm như nghĩ ngợi điều gì đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận