Vận Trong Tay FULL


Mộc Thiển Đình tâm trí mấy ngày nay cứ luôn không tập trung.

Lúc làm việc chụp hình quảng cáo đầu óc vô thức luẩn quẩn hiện lên câu nói của Lục Chính Thần ngày hôm ấy.
' Là cô câu dẫn tôi trước.

Cho nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi '.
Lục Chính Thần muốn cô chịu trách nhiệm.

Tên nhóc đó có phải thích cô rồi không?
Vậy....vậy hiện tại Lục Chính Thần rốt cuộc là thích Mộc Thiển Đình hay là Tiêu Lạc Hy?
Aiy! Rối não quá!!
" Dừng! ".
Giọng nói hô to của Vương đầu hói vang lên, bảo mọi người tạm dừng công việc.

Làm cho Mộc Thiển Đình đang trong trạng thái thất thần bừng tỉnh.
Quản lý Vương đi tới chỗ cô, một bộ mặt lấy lòng khẽ giọng quan tâm, hỏi han.
" Lạc Hy! cô có phải mệt rồi không? Vậy hôm nay chụp tới đây thôi.

Mọi người tan làm đi! ".
Quản lý Vương lần đầu tiên đặc cách nhân viên nghỉ sớm, khiến cho các nhân viên hậu cần không khỏi kinh ngạc một phen trầm trồ.
Xem ra bọn họ hôm nay được hưởng phúc nhờ cô Tiêu rồi!
Các nhân viên khác đã thu dọn đồ đạc vui vẻ tan làm rời khỏi công ty.

Khương Hạo Thiên lại chưa có vội đi ngay.

Anh ta nán lại chỗ cô cùng cô nói chuyện.
" Lạc Hy! Cô hôm nay có phải tâm trạng không ổn định? Có chuyện gì sao? ".
Mộc Thiển Đình nhìn sang Khương Hạo Thiên khẽ mỉm cười trả lời.
" Không có gì.

Chỉ là gặp phải một số vấn đề.


Cũng không lớn lắm ".
Khương Hạo Thiên nghe được thì gật đầu.

Lại đề nghị muốn chở cô về.
" Để tôi đưa cô về.

Ngày thường tôi hay bắt gặp cô bắt taxi.

Dù sao cũng tiện đường ".
" Tiện đường? Nhà anh ở gần đường 《 Hoa Hạ 》 sao? ".

Mộc Thiển Đình thắc mắc hỏi lại.
Vốn dĩ cũng không cùng đường.

Thậm chí nhà Khương Hạo Thiên còn ngược đường với chung cư nơi cô ở.
Có điều, anh ta nói như vậy chủ yếu là vì muốn kiếm cớ để được đi cùng xe với cô.

Khương Hạo Thiên đây là tranh thủ cơ hội cũng phải nắm bắt cho chắc.
Khương Hạo Thiên không thể không thừa nhận, bản thân là thích cô gái này rồi.

Trước giờ anh ta vốn chưa từng có cảm xúc với bất kì một cô gái nào trước đó.

Nhưng đối với cô gái trước mắt này lại khiến cho Khương Hạo Thiên bồi hồi, sinh ra loại cảm giác muốn bảo vệ cô, muốn tiến đến ca hơn mối quan hệ yêu đương.
" Ừ.

Tôi đưa cô về.

Đừng từ chối, tôi sẽ buồn đó! ".
Khương Hạo Thiên làm ra khuôn mặt ảm đạm, nửa đùa nửa thật nói với cô.

Mộc Thiển Đình không có cách nào từ chối, chỉ đành bật cười gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Khương Hạo Thiên.
Mộc Thiển Đình biết Khương Hạo Thiên là người đàn ông khá giả, nổi tiếng.

Nhưng không nghĩ anh ta vậy mà đi làm bằng chiếc MayBach siêu sang.
Khương Hạo Thiên có xe sang như thế này lại không phô trương đi lại ở trước công ty mà đem nó đỗ ở bên đường đối diện cổng Lục thị.

Người qua đường nhìn vào còn tưởng xe của vị tổng tài nào đó.
Đầu óc cô ngay lập tức máy móc.

Thật có chút nghi ngờ.

Một nhiếp ảnh gia bình thường còn có thể đi xe sang như vậy sao? Trừ khi...thân phận thật sự phía sau Khương Hạo Thiên không hề nhỏ.
Nhưng cô không có nhiều chuyện đến mức đi hỏi người ta.

Mộc Thiển Đình yên lặng ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, để Khương Hạo Thiên chở mình về trung cư.
Lúc bước xuống xe, đứng ở dưới cổng chung cư, Mộc Thiển Đình mỉm cười nói lời " cảm ơn! " với người kia liền quay đầu muốn đi lên trên, lại bị một bàn tay giữ lại ở phía sau.
 Khương Hạo Thiên vẻ mặt điềm đạm khẽ mỉm cười sáng lạn, chần chừ một lúc liền quyết định mở miệng nói với cô điều bản thân muốn nói.
" Lạc Hy! Tôi...tôi thích...!".
" TIÊU LẠC HY! Cô làm gì ở đây vậy? ".
Lời của Khương Hạo Thiên còn chưa nói ra hết liền đã bị một thanh âm cao lãnh cắt ngang.
Mộc Thiển Đình giật mình nghiêng đầu nhìn lại.

Khuôn mặt điển trai mang nét lạnh lùng, mị hoặc của người đàn ông như được điêu khắc từ trong tranh bước ra.


Thập toàn thập mỹ.
Lục Chính Thần lúc này cả người bốc hỏa, kìm nén cơn ghen tuông bên trong mình.

Đôi lông mày khẽ nhướn.

Liếc đến bàn tay nhỏ mềm trắng của cô đang bị một bàn tay khác nắm lấy.

Hắn có chút bực bội! Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tình địch trước mắt.
Khương Hạo Thiên cũng không hề kiêng dè.

Tầm mắt tăm tối lạnh hơn vài phần nhìn Lục Chính Thần mà khiêu khích.
Mộc Thiển Đình nhìn Lục Chính Thần rồi lại nhìn sang Khương Hạo Thiên.

Cảm giác cái không khí này không ổn lắm.

Cô cứ có cảm giác lành lạnh đằng sau gáy thế nào ấy.
Vẫn là dứt khỏi bàn tay của Khương Hạo Thiên.

Quay qua thản nhiên trả lời Lục Chính Thần.
" Chúng tôi tiện đường.

Khương Hạo Thiên anh ấy liền chở tôi về ".
Lời giải thích của cô tuy là bình thường nhưng Lục Chính Thần lại để ý đến từng tiểu tiết nhỏ nhặt.

Thấy cô dùng cách xưng hô " chúng tôi " thân mật như vậy, hắn không khỏi càng thêm bực tức.
Mà Khương Hạo Thiên vừa nhìn tới thái độ Lục Chính Thần liền hiểu ra ngay.

Trực giác của đàn ông rất nhạy bén.

Địch ý rõ như thế này sao anh ta có thể không nhìn ra cho được.

Chỉ là giả vờ không nhìn thấy, vẫn bình thản quay ra cười hỏi Mộc Thiển Đình.
" Lạc Hy! Lục Chính Thần cũng ở cùng chung cư với cô sao? ".
" Ừ.

Tôi...!".
Còn chưa có để cho cô kịp nói hết câu, Lục Chính Thần đã xen vào, mạnh miệng đề cao hướng Khương Hạo Thiên mà nói.
" Tôi ở đâu thì liên quan gì tới anh? Nhiều chuyện! Rảnh lắm sao? Còn đến mức không có việc gì chở người khác về tận nơi như vậy! ".
Mộc Thiển Đình quay qua chớp mắt nhìn Lục Chính Thần.


Cái tên nhóc này đúng là mỏ hỗn không chừa một ai mà.

Cái thái độ bất lịch sự này đúng là đã đóng khuôn từ nhỏ luôn rồi.

Tính cách bá vương này không thể rèn dũa a!
" Hôm nay cảm ơn anh đã chở tôi về! Không có việc gì thì tôi lên nhà trước đây.

Tạm biệt! ".
Cô không để ý cái tính khí ngang ngược của Lục Chính Thần, quay qua mỉm cười nói với Khương Hạo Thiên một tiếng.

Lại chọc giận Lục Chính Thần ở bên cạnh thật rồi!
Vì lẽ ra mà cô lại cười với tên này!
Lục Chính Thần đáy mắt có một tia không vui xẹt qua, nhìn Khương Hạo Thiên càng thấy chướng mắt.
Khương Hạo Thiên không chấp " trẻ nhỏ ".

Chỉ nhìn về phía cô mà mỉm cười gật đầu.

Thẳng cho tới khi cô đi qua người Lục Chính Thần đi lên nhà.

Lục Chính Thần lúc này mới đi tới trước mặt Khương Hạo Thiên, lạnh giọng cảnh cáo.
" Đừng lại gần người phụ nữ của tôi! ".
Khương Hạo Thiên cũng không sợ trời không sợ đất.

Khí thế chỉ e ngang cơ Lục Chính Thần.

Anh ta cười khẩy, ánh mắt khiêu khích nói.
" Từ bao giờ mà cô ấy lại thành người phụ nữ của cậu rồi? Sao tôi không biết nhỉ? ".
Khương Hạo Thiên mặc kệ ánh mắt sắc lạnh của Lục Chính Thần, quay đầu ngang nhiên bước lên xe rời đi.
Lục Chính Thần ánh mắt tối sầm lại, khuôn mặt lộ rõ thần sắc lạnh lẽo, bức người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận