Vận Trong Tay FULL


Người trong phòng chụp hình từ trên xuống dưới hiện tại đều hoàn toàn tin vào những gì mà họ thấy bằng mắt.
Người thật việc thật.

Người mẫu ảnh đại diện cho công ty Tiêu Lạc Hy cùng vị giám đốc trẻ tuổi tài năng Lục Chính Thần xác thực có mối quan hệ hẹn hò!
Chốn công sở hay ở cái tin đồn dù là to hay nhỏ, dù là thật hay giả thì đã có những chiếc camera chạy bằng cơm 24/24 hoạt động hết công suất.

Chẳng mấy chốc mà toàn bộ người trong công ty ở các bộ phận khác đều biết cô gái tên Tiêu Lạc Hy chẳng những có Lục lão phu nhân chống lưng mà còn được Lục Chính Thần sủng ái coi như bảo bối.
Sau này khả năng cao cô gái này sẽ trở thành Lục phu nhân.

Cho nên bọn họ dù không nói ra nhưng cũng không dám xem thường, khi dễ cô.
Dạo gần đây không còn thấy Khương Hạo Thiên đi lại công ty làm việc nữa.

Người chụp ảnh cho Mộc Thiền Đình cô cũng thay thành một nhiếp ảnh gia có tiếng cũng không kém khác.
Nghe nói là Khương Hạo Thiên đã làm đơn xin nghỉ việc ở Lục thị.

Mộc Thiến Đình cũng không còn gặp được anh ta nữa.

Cô cũng không biết lí do vì sao anh ta lại nghỉ việc.

Nhưng cũng không nằm trong khả năng cô có thể quan tâm.

Dù gì thì bây giờ chuyện của cô còn lo chưa xong.

Làm gì có thời gian nghĩ cho người khác cơ chứ!
Buổi chiều Lục Chính Thần lái xe đưa Mộc Thiền Đình về chung cư.
Hai người hiện tại hệt như cặp đôi mới yêu tỏ ra ngại ngùng các kiều.
Mộc Thiển Đình đứng trước cửa phòng mình, thẹn thùng quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình mà đỏ mặt.
" Cậu...không về phòng à?".

Lục Chính Thần hai tay đút túi quần, nhìn người con gái vốn đã xinh đẹp lại bởi gương mặt có hơi ửng hồng mà càng trở nên động lòng hơn.

Lục Chính Thần khẽ mỉm cười, khàn giọng nói.
"Em đợi chị vào nhà trước! ".
Được một người con trai ở bên hết lòng bảo vệ, Mộc Thiền Đình trong lòng như có một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim cô.

Trong lòng yên tâm không ít.
Cô cười ngượng ngùng.

Không hiểu vì lí do gì mà lúc này lại trở nên lúng túng.

Quay qua quay lại nói ậm ừ.

"
À..ừm! Vậy...vậy tôi vào nhà trước! ".
Cô quay đầu vào hướng cửa tay bấm mấy con số trên bàn phím mật khẩu trước mặt.

Sau một tiếng "ting! " thì cửa phòng liền mở ra.

Cô bước vội vào trong, lại khẽ quay đầu đóng cửa.

Khuôn mặt vẫn còn chưa hết đỏ mà ngượng ngùng nói với Lục Chính Thần còn đang đứng bên ngoài.
" Vậy...cậu cũng trở về phòng đi! ".
"Được!".

Lục Chính Thần khẽ gật đầu mỉm cười với cô.
Mộc Thiền Đình bị nụ cười dịu dàng đó mê hoặc, phải vội đóng cửa lại.

Lúc đóng cửa rồi cô mới quay người đi vào bên trong, tay còn đặt lên vị trí tim mà thở phù phù mấy cái.

Có chút đáng yêu!
Lục Chính Thần như thiếu niên lần đầu yêu đương, đứng đó cười ngốc nghếch.

" Sao mà chị ấy có thể dễ thương như vậy cơ chứ! ".

Tâm tình Lục Chính Thần như một mỗi lửa rạo rực.
Lục Chính Thần quay đầu về phòng.
Vào trong phòng điều đầu tiên Lục Chính Thần làm là tháo cà vạt trên người ra, vất bộ vest đen sang một bên.
Trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen.
Người đàn ông lười nhác tự nhiên thả lưng xuống ghế sofa trong phòng.

Bàn tay với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn mà mở một bài nhạc.

Đây là bản thu âm lúc trước khi còn là nghệ sĩ nổi tiếng ở nước ngoài Lục Chính Thần đã tự tay sáng tác và hát ca khúc này.

Kể từ lúc giải nghệ về nước tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, đây là lần đầu tiên cậu ta bật lại bài nhạc của mình.
Người đàn ông thần sắc tươi tỉnh, khuôn mặt đẹp trai đưa tay lên khóe miệng mà trầm tư ngẩn người, trong đầu chạy qua chạy lại khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Thiển Đình, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, ngây ngốc ngồi cười một mình.
Không biết có phải do tâm trạng lúc mới yêu hay không mà Lục Chính Thần ngồi trên ghế tâm tình rối loạn, nhịp tim có chút loạn nhịp, trong người bồn chồn, tay chân ngứa ngáy, không khỏi ngồi lên ngồi xuống, đi lại lung tung trong nhà.
Lục Chính Thần người ở trong phòng nhưng tâm lại sớm đặt ở chỗ Mộc Thiển Đình.


Lúc này chỉ vừa mới vào nhà có vài phút đã không nhịn được muốn gặp người kia.

Chần chừ đôi chút cuối cùng vẫn là quyết định mở cửa đi ra khỏi phòng.
Nhìn tới cửa phòng Mộc Thiển Đình trước mặt, Lục Chính Thần do dự đưa tay lên không trung muốn gõ cửa, nhưng rồi lại hạ tay xuống.
Lục Chính Thần! Mày bình thường không phải ngông cuồng, kiêu ngạo lắm sao! Sao lúc này lại ngại ngùng không dám gõ cửa chứ?
Đứng đó vài giây bỗng nhiên có một bà lão sống ở cùng tầng đi qua chỗ đó.

Nhìn thấy Lục Chính Thần, bà lão có cái lưng hơi gù tay còn cầm theo túi đồ bèn dừng chân, cất giọng gọi Lục Chính Thần.
" Cậu này! Cậu là người sống ở khu này sao?".
Lục Chính Thần giật mình quay qua, bối rối mà trả lời bà.

" Vâng! ".
Bà lão tiến đến nheo mắt nhìn kĩ gương mặt Lục Chính Thần, xong mới khẽ giọng nói.
" Tôi trông cậu mặt mũi sáng sủa.

Không giống trộm lắm.

Khu chung cư này mấy hôm nay có một tên trộm hay lẻn vào trộm cắp.

Mấy thanh niên như cậu thì không lo.

Chỉ lo cho mấy người già như tôi và các cô gái trẻ.

Ở một mình cũng rất đáng lo.

Haizz! Không nói với cậu nữa! Tôi về phòng đây! ".
"À.

vâng!".

Lục Chính Thần nhìn theo bà lão đi về cuối dãy tầng.

Lại quay lại nhìn vào cửa phòng Mộc Thiển Đình mà có hơi lo lắng.
Nghĩ đến lời vừa rồi bà lão nói lại càng thấy lo cho cô hơn.

Lục Chính Thần không do dự mà giơ tay lên gõ cửa ba tiếng.


Nhưng người bên trong lại không có phản hồi.
" Chị! Chị có đó không?".
Lục Chính Thần gọi vài tiếng nhưng mãi chẳng thấy cánh cửa phòng mở ra.

Trong lòng bắt đầu sốt ruột không thôi.

Gọi thêm vài tiếng nữa cũng không có hồi âm.

Lục Chính Thần nét mặt bất an không nghĩ ngợi nhiều liền nhập mật khẩu dãy số trên cửa.
Vừa rồi lúc Mộc Thiển Đình bẩm mật khẩu hắn đứng đằng sau cô cũng kịp nhìn rõ.

Là ngày sinh của cô.
03031998
Cửa vừa mở ra, Lục Chính Thần ngay lập tức bước chân đi vào trong phòng.
"Đình Đình! Chị đâu rồi? ".
Lục Chính Thần đưa mắt tìm kiếm, phòng khách cũng không có.

Lục Chính Thần vội vã sốt ruột tiến vào phòng trong.

Kết quả bước vội vào lại đập vào mắt một cảnh tượng nóng mắt.
Cửa phòng tắm không đóng.

Toàn bộ cơ thể trần trụi trắng nõn của người phụ nữ đập vào mắt Lục Chính Thần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe thấy âm thanh Mộc Thiển Đình hét lên một tiếng.

" Aaaaa!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận