Mộc Thiển Đình hiện giờ sống dưới danh nghĩa cái tên Tiêu Lạc Hy.
Ngay cả chứng minh nhân dân cũng là khuôn mặt của cô nhưng khác là cái tên Tiêu Lạc Hy.
Nhìn lại bản thân hiện giờ đã không còn là đại tiểu thư giàu có nữa, ngay cả thẻ ngân hàng mấy chục cái vốn là của cô thì giờ như thể bị phù phép mà biến mất không phanh.
Sờ đến trong người mình hiện tại cũng chỉ còn mấy đồng bạc lẻ.
Xem ra ngày thường Tiêu Lạc Hy này thật sự không có làm gì kiếm được tiền đi.
Hiện tại tất cả đồ vật trên người cô đều bị tráo với Tiêu Lạc Hy thật sự.
Ngay cả cha mẹ mình cũng bị cô ta đánh đổi.
Xem ra Tiêu Lạc Hy này thật sự ghét bỏ người đã sinh ra mình.
Nghĩ đến đây, Mộc Thiển Đình nhìn lên bầu trời cũng đã tối mịt.
Bản thân hiện tại lại chẳng có nơi nào để đi.
Căn biệt thự vốn dĩ là của mình kia, cùng với mấy căn chung cư khác trước đây là của cô, hiện giờ đều thành của Tiêu Lạc Hy rồi!
Mà bản thân cô cũng chẳng biết tới nhà của Tiêu Lạc Hy.
Cho nên tạm thời vẫn là tìm một tòa chung cư để thuê vậy!
Mộc Thiển Đình cô sau khi cân nhắc cuối cùng cũng chọn được một tòa chung cư thích hợp, tiền thuê cũng vừa phải, cô liền quyết định dọn đến ở tại một phòng tầng ba tòa chung cư này.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bắt đầu lên kế hoạch thực hiện tìm cách tiếp cận người nhà, nhưng cũng không thể quá lộ liễu.
Lần trước là do cô may mắn.
Nếu Tiêu Lạc Hy kia thực sự gặp lại cô, coi cô thành chướng ngại mà hãm hại vậy cũng không ổn.
Xem ra chỉ có thể đi đường vòng vậy!
Cô sau đó liền dùng hết số tiền còn lại trong người, đi mua cho mình một bộ đồ lịch sự.
Mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng váy cụp đuôi cá màu đen, vừa tao nhã lại tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
Mộc Thiển Đình buộc cao mái tóc đuôi ngựa bồng bềnh của mình, tự tin mà mỉm cười bước vào bên trong tập đoàn Lục thị.
Công ty Lục Hoa Tinh Nhuệ là trụ sở chính của tập đoàn Lục thị.
Đây là công ty giải trí lớn nhất trong nước.
Mộc Thiển Đình chọn công ty này là bởi đây là đối tác làm ăn lớn với Mộc thị của cô.
Trước khi làm nắm quyền giám đốc điều hành của Mộc thị, Mộc Thiển Đình đã có ba năm học tập và làm việc ở Mỹ, với vai trò là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng với các thương hiệu thời trang cao cấp.
Hiện tại cô nộp hồ sơ vào Lục thị đảm nhiệm vị trí thiết kế thời trang cho Lục thị.
Cô tự tin, với tài năng của cô hoàn toàn có thể giúp cho thương hiệu của Lục thị nổi tiếng.
Nhưng cô có vẻ đã quên mất một điều quan trọng.
Hiện tại cô là Tiêu Lạc Hy.
Mà Tiêu Lạc Hy chỉ là một cái tên không được ai biết tới.
" Hà! Chỉ mới học hết cấp ba? Tiêu Lạc Hy sao? Cô nghĩ công ty chúng tôi là cái chợ ấy à? ".
Một người phụ nữ trung niên dáng dấp cao ráo, thân hình có chút gầy, khuôn mặt dài thanh thoát, thoạt chừng ngoài ba mươi tuổi.
Chị ta ngồi vắt chéo chân ở trên ghế quản lý, tay cầm tập hồ sơ của cô, đưa mắt nhìn ra cô gái trước mặt mà không như thể bị trêu đùa.
Mộc Thiển Đình nhìn tới quản lý Trương Mỹ Anh này, thoáng cái quan sát liền nhận ra người này đang khó chịu.
Nhìn tới chân mày chị ta hơi nhăn lại, lại nói với giọng điệu không vui, dường như là có ý khinh thường cô.
Cũng phải thôi! Tiêu Lạc Hy này chỉ học hết cấp ba, trình độ cũng không có, lại đừng nói là có thể xin vào làm ở một tập đoàn lớn như Lục thị.
Mặc dù biết rõ điều đó nhưng Mộc Thiển Đình không hề khuất phục.
Cô bằng mọi cách cũng phải vào được Lục thị này.
Hơn nữa còn phải với vai trò là nhà thiết kế độc quyền.
Mộc Thiển Đình đứng ở trước mặt quản lý Trương, không hề tỏ ra yếu thế hay tự ti, ngược lại mỉm cười một cái, khuôn mặt mang nét điềm tĩnh đến lạ, khiến cho Trương Mỹ Anh thoáng giật mình mà nghĩ, cô gái này tại sao xuất thân thấp kém, lại có thể khí chất đến vậy?
" Quản lý Trương, tôi biết là trình độ học vấn của tôi không cao.
Nhưng trong công việc, thái độ và kĩ năng mới là thứ đáng giá hơn cả.
Tôi tự tin bản thân có thể tự tạo ra, khai thác những ý tưởng mới, khẳng định sẽ đem thương hiệu của Lục thị vươn tầm quốc tế! ".
Những lời này phát ra từ miệng của một cô gái chỉ học hết cấp ba, không có chuyên môn kinh nghiệm gì khiến cho Trương Mỹ Anh nhất thời cũng phải ngây ra vài giây.
Trương Mỹ Anh đánh giá cô gái này không hề tầm thường.
Lại trông vẻ mặt tự tin, thần thái kia bắt đầu làm cho Trương Mỹ Anh có phần hơi dao động.
" Vậy cho nên, tôi có thể đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế này đúng không? ".
Mộc Thiển Đình mỉm cười rạng rỡ hỏi đối phương.
Tuy là Mộc Thiển Đình rất tự tin, nhưng chỉ tự tin thôi thì chưa đủ.
Trương Mỹ Anh vẫn không thể nào dám nhận một nhân viên mới vào làm bộ phận thiết kế mà lại mới chỉ có trình độ cấp ba được.
" Cô nói rất hay! Gần như là đã thuyết phục được tôi.
Nhưng tôi không thể...!".
Lời còn chưa nói hết, Mộc Thiển Đình đã biết tiếp theo chị ta định nói gì.
Thế là cô nhanh trí cắt ngang lời Trương Mỹ Anh.
" Tôi có thể chứng minh bản thân! Cho tôi một tiếng đồng hồ.
Tôi sẽ tạo ra một thành phẩm xuất sắc ".
Lời nói ra khiến cho Trương Mỹ Anh có chút ngạc nhiên, sau một hồi lưỡng lự cũng đồng ý cho cô một cơ hội.
Bắt lấy cơ hội hiếm có này, Mộc Thiển Đình không thể chậm trễ mà nhờ Trương Mỹ Anh chuẩn bị cho mình một tờ giấy A4 và một cái bút vẽ.
Cô bắt đầu ngồi xuống bàn đặt bút xuống, từng đường nét phác thảo bắt đầu được tạo ra.
Đôi bàn tay mảnh khảnh thon thả khéo léo phác họa.
Thời gian trôi qua vừa đúng một tiếng đồng hồ, Mộc Thiển Đình cũng kịp lúc dừng bút.
Cô vui vẻ nhìn tới thành phẩm của mình mà đặt bút để sang một bên.
" Xong! ".
Trương Mỹ Anh từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi ở một bên quan sát.
Lúc này nhìn tới Mộc Thiển Đình khuôn mặt tươi tỉnh, đem bản thảo mang qua cho mình, cô có chút bất ngờ, bàng hoàng một phen.
Thiết kế này cũng quá tuyệt vời đi!
Một bộ váy được thiết kế ra, chiếc váy trễ vai với phần trên ngực là lớp lông vũ được đính kim cương lấp lánh, từ phần ngực đến bụng trở xuống là lớp vải lụa mỏng, có thể khiến cho người mặc cảm thấy dễ chịu.
Phần thiết kế chân váy dài đến chân.
Nhìn tổng thể thế nào cũng thấy rất đẹp.
Xứng đáng là một kiệt tác!
Nhìn tới Trương Mỹ Anh vẻ mặt ngơ ngác, sửng sốt nhìn chằm chằm vào bản vẽ của cô, Mộc Thiển Đình khẽ cong môi thành một đường, ở trong lòng đã nắm đến tám phần bản thân sẽ được nhận.
Chỉ thấy Trương Mỹ Anh sau đó ngước lên nhìn cô, khẽ giọng nói.
" Cô cứ trở về đi! Có gì tôi sẽ liên hệ với cô sau! ".
Mộc Thiển Đình đã đạt được mục đích.
Thành công để lại ấn tượng với quản lý Trương.
Cô cũng vui vẻ mà gật đầu xoay người bước ra khỏi phòng.