Mộc Thiếu Dương bị Hàn Mộng Nguyệt kéo chạy thục mạng ra đến đường lớn, lúc này đã cách khá xa chỗ của đám người Tiêu Lạc Hy kia.
Lúc này bàn tay nhỏ của Hàn Mộng Nguyệt bỗng chốc buông lỏng ra.
Cô quay đầu nhìn lại người đằng sau mình.
Chỉ thấy Mộc Thiếu Dương chính là bộ dạng đờ đẫn đứng ngốc tại chỗ tự lẩm bẩm hỏi chính mình.
" Tại sao..Thiển Đình lại nói muốn hai tên kia giết chính mình chứ? Chuyện này...chuyện này rốt cuộc là sao? ".
Mộc Thiếu Dương thái độ hoang mang cực điểm.
Chỉ có Hàn Mộng Nguyệt là có thể giải đáp mọi thắc mắc trong lòng anh lúc này.
Hàn Mộng Nguyệt nắm bắt thời cơ mở miệng nói rõ từng vấn đề một.
" Giờ thì anh đã tin tôi chưa? Cô ta căn bản không phải là Thiển Đình.
Cô ta đã tìm tới một thầy pháp làm phép trộm đi vận số của Thiền Đình, để hai người tráo đổi thân phận cho nhau ".
Mộc Thiếu Dương thần sắc phức tạp, lúc này đã không thể phân biệt được thật thật giả giả nữa rồi!
Mộc Thiếu Dương một mình trở về biệt thự Mộc gia.
Tâm trạng của anh bây giờ vẫn còn rất hoang mang, không dám tin mọi chuyện diễn ra trước mắt mình.
Câu chuyện này...cũng quá hoang đường rồi!
Ngay lúc anh còn đang lững thững thất thần đi lên tầng, vừa hay bắt gặp Tiêu Lạc Hy cũng vừa từ bên ngoài trở về.
Cô ta từng bước đi lên cầu thang, xuất hiện ngay phía sau lưng anh.
Nhìn thấy Mộc Thiếu Dương, Tiêu Lạc Hy bất giác giật mình, hành động như thể chột dạ vì vừa làm chuyện xấu gì đó.
Khuồn mặt giả tạo khẽ nói.
" Anh!.Sao anh lại về nhà tầm này? ".
Mộc Thiếu Dương quay đầu nhìn " cô em gái " trước mặt này.
Kì thực nghĩ lại, ngoại trừ con mắt nhìn nhận nhận định đây là em gái của anh ra thì tính cách đúng là có chút khác trước.
Không! Phải là khác rất nhiều chỗ.
Chỉ là anh vẫn không nhận ra sớm hơn.
Chỉ là đơn giản nghĩ cô em gái này bị bệnh quãng trước nên tính tình có thay đổi, thất thường cũng là chuyện bình thường.
Cho đến khi vừa rồi trở về nhà, anh đã tìm gặp những người hầu trong nhà.
Bọn họ đều có chung một đáp án, đó là cô chủ của bọn họ đã khác trước, trở nên khó tính hơn, hành động thô lỗ hơn trước.
Cũng trách anh ngày thường chỉ mải bận tâm tới công việc, mới không có thời gian để ý điểm bất thường này.
Lúc này khi đứng trước mặt " cô em gái giả mạo ", Mộc Thiếu Dương đã không còn đủ kiên nhẫn mà phải lên tiếng hỏi thẳng.
Anh lạnh giọng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
" Cô không phải là em gái tôi, có phải không?".
Giọng nói lạnh như băng khiến cho Tiêu Lạc Hy cũng phải khẽ rùng mình mà lạnh sống lưng.
Tuy trong lòng sớm đã sợ hãi nhưng bề ngoài cô ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hết mức nói.
"Anh, nói gì vậy? Em...em không là em gái của anh.thì là em gái của ai? ".
Mộc Thiếu Dương nếu như không phải đã tận mắt chứng kiến cảnh Tiêu Lạc Hy cùng hai tên côn đồ kia ở chung một chỗ nói ra những lời kia, có lẽ anh suýt chút nữa đã bị cái dáng vẻ này của cô ta đánh lừa.
Anh nghiêm mặt nói:
" Không! Cô không phải là em ấy! Cô tên là Tiêu Lạc Hy.
Tôi nói có đúng không? ".
Tiêu Lạc Hy bị cái ngữ khí này của Mộc Thiếu Dương triệt để làm cho run sợ, sắc mặt tái mép đến xanh lại.
Cô ta trợn to hai mắt không dám tin nhìn Mộc Thiếu Dương.
Lúc này miệng lưỡi cũng không giả bộ nữa, trực tiếp nói.
"Anh...làm sao anh lại biết? ".
"Nhận rồi sao? Hừ! Cô dùng thủ đoạn khiến cho em gái tôi chịu khổ! Cô nghĩ tôi sẽ để yên chuyện này sao? Tôi sẽ nói với mẹ toàn bộ sự thật.
Còn cô! Cứ chờ bị đuổi ra khỏi nhà này đi! ".
Mộc Thiếu Dương vất cho Tiêu Lạc Hy ánh mắt cảnh cáo rồi xoay người đi lên.
Khiến cho Tiêu Lạc Hy sợ đến phát run.
Chỉ nghĩ đến chuyện cô ta bị mất hết tất cả, bị đuổi ra khỏi căn biệt thự sang trọng giàu có này, cô ta không cam lòng!
Nhìn thấy Mộc Thiếu Dương sắp rời khỏi trước mắt mình, Tiêu Lạc Hy tay chân sốt ruột, đưa tay ra cố bám víu lấy tay Mộc Thiếu Dương.
Mộc Thiếu Dương nhíu chặt mày quay đầu lại.
" Cô còn muốn sao nữa?".
Tiêu Lạc Hy sốt sắng vòng về phía trước muốn chặn Mộc Thiếu Dương lại." Anh không được đi! Anh không được nói cho mẹ biết! ".
Mộc Thiếu Dương nhìn người đàn bà mặt dày trơ tráo trước mặt chỉ biết cười khẩy một cái.
Anh lạnh lùng dứt khỏi tay cô ta.
" Cô có quyền ra lệnh cho tôi sao? Được! Nếu cô đã muốn chết sớm như vậy thì để tôi đi nói với mẹ luôn bây giờ ".
Nói rồi anh ngay lập tức quay đầu hướng cầu thang đi xuống.
Động tác dứt khoát, ánh mắt quyết liệt.
Tiêu Lạc Hy đứng ở bên trên cắn chặt môi răng, cả người tay chân run rẩy.
Giờ phút này tâm ma bên trong cô ta như thể muốn thoát ra, sai khiến con người cô ta phải hành động gì đó.
Cô ta không thể ngồi yên chờ chết được!
Nghĩ rồi, Tiêu Lạc Hy nhanh chân bước xuống bậc thang, vươn tay ra thẳng tay đẩy tấm lưng vuông vắn của Mộc Thiếu Dương, khiến cho anh lảo đảo không kịp trở tay, cả người cứ thế mất đà ngã xuống dưới.
Từng bậc từng bậc mà lăn xuống cho tới khi Tiêu Lạc Hy nhìn rõ người dưới chân cầu thang đầu đã chảy đẫm máu, cô ta lúc này mới kịp định thần lại, nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩy của mình.
…
Ở phía bên này, Mộc Thiển Đình đang cùng với Lục Chính Thần và ông nội trở về thành phố.
Lục Chính Thần ngồi ghế lái chính, vừa lái xe lại cẩn thận để ý qua gương chiếu hậu thấy ông nội vợ đã lăn ra ngủ li bì mới thả lỏng người, cũng bớt đi phần nào căng thẳng.
Lúc này anh mới có thể thoải mái mà quay sang nói chuyện với cô.
" Đình Đình! Em từ khi nào lại lái xe giỏi như vậy? Lần trước còn cùng hai tên truy sát kia đua một trận sống chết
".
Thiền Đình ngồi ở ghế lái phụ, khuôn mặt xinh đẹp quay sang nhìn anh mà hai mắt tròn xoe mỉm cười tự nhiên đáp.
" Thì chính là, em đã từng đi tới sân chơi dành cho dân đua xe đó! Vào năm sinh nhật 18 tuổi, Hàn Mộng Nguyệt cô ấy bị thất tình liền kéo theo em đi tới đó, nói muốn tìm một bạn trai thật ngầu để trả đũa tên bạn trai cũ.
Hưm hưm! Anh đừng nói cho cô ấy là em nói cho anh đó! ".
Cô vừa cười khúc khích vừa dặn dò anh một cầu.
Lục Chính Thần không nghĩ cô lại còn có cái biệt tài này, trong lòng lại càng thêm tự hào về cô.
" Cho nên...em chỉ là đi theo cô ấy, lại có thể học được đua xe chuyên nghiệp? ".
Mộc Thiển Đình vẻ mặt tự đắc gật đầu.
" Um! Chính xác! Có phải anh thấy em rất giỏi không? ".
Nhìn người con gái bên cạnh nói chuyện vui vẻ như vậy, Lục Chính Thần trái tim không thể không mềm nhũn.
Anh cưng chiều đem tay trái khẽ xoa đầu cô, trầm giọng đồng tình.
"Ừ! Vợ của anh thật tài giỏi! ".
Câu nói của anh rất nhẹ nhàng, lại mang theo chân tình ấm áp, giống như một câu tỏ tình đầy lãng mạn.
Không khỏi khiến cho cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
" Anh...em còn chưa có nói sẽ gả cho anh đâu! ".Cô nhỏ giọng nói trong xấu hổ, thẹn thùng.
" Vậy sao?...Vậy bà xã em có đồng ý lấy anh không? ".
Câu hỏi trực tiếp này khiến cho Mộc Thiển Đình cả người nóng bừng, tâm tình loạn nhịp.
Cô nhìn góc nghiêng của anh khi đang tập trung lái xe, còn có thể mỉm cười yêu nghiệt như vậy đem những lời đường mật này rót vào tai cô.
Cũng quá cao siêu rồi! Làm cho cô không khỏi bị nấc nhẹ.
Không khí lãng mạn như thế này bỗng nhiên lại bị một giọng nói già đời của ông nội Mộc vang lên từ phía sau.
Ông nội Mộc hằn giọng nói với giọng không hề khách khí.
" Cái thằng nhóc này! Dám nhân lúc ta ngủ say mà dụ dỗ cháu gái ta à? Ta còn chưa cho phép con bé gả cho cậu đâu! ".
Lục Chính Thần đang lái xe mà cả người như dựng đứng.
Anh hiện tại liền biết bản thân nên sớm lấy lòng ông nội ngồi ngay sau mình này.
Có thể đem được cô vợ nhỏ về nhà họ Lục hay không còn phải thông qua lão gia chủ phía sau...