Mộc Thiển Đình vừa rời đi, ra tới một dãy hành lang liền bị một người đàn ông từ đâu xuất hiện.
Người đàn ông có thân hình hơi mập mạp, đeo một cặp mắt kính tròn xoe, đầu có hơi hói, mặc một chiếc áo sơ mi sọc kẻ đen cùng chiếc quần thùng thình màu nâu.
Người này đang đứng chỉ đạo một đám người quay hình, lóe mắt bắt gặp cô thì như nhìn thấy một vật báu, vội vã chạy tới trước mặt cô cười tít mắt, lém lỉnh đưa hay tay chà chà với nhau mà nói.
" Cô gái à! Tôi trông cô có dáng người rất đẹp! Rất phù hợp làm người mẫu quảng cáo của chúng tôi.
Tôi quyết định rồi! Sẽ chọn cô làm người mẫu ảnh cho bộ sưu tập lần này! ".
Nhìn tới người đàn ông hùng hổ tuyên bố, như thể có thể tự ý quyết định thay cô luôn.
Mộc Thiển Đình đem mắt nhìn tới đám người cầm máy ảnh các trang phục ở đằng xa, liền đoán tầng này là tầng dành cho người mẫu ảnh của Lục thị.
Nhưng cô đây lại chẳng có hứng thú với công việc người mẫu này cho nên dứt khoát từ chối thẳng thừng.
" Xin lỗi! Tôi không có hứng thú ".
Nói rồi cô để mặc người đàn ông kia mặt mày kinh ngạc, cô quay người muốn rời đi, nhưng thế nào thì người đàn ông kia cũng đuổi theo cô cho bằng được.
Ở bên tai cô lải nhải không thôi.
" Cô gái à, cô hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi, công việc này không phải ai muốn làm là có thể làm đâu.
Làm người mẫu đại diện cho Lục thị vô cùng vinh hạnh đó! Cô xem...!".
Bên cạnh cứ có người đàn ông này đi theo luyên thuyên bên tai khiến cho chân cô càng bước càng nhanh hơn, cũng không muốn nhận lời người này.
" Ông..."
Thế nhưng ngay khi cô không thể chịu nổi ở bên tai cứ luôn có tiếng nói, chân chuẩn bị dừng lại, quay đầu muốn dứt khoát từ chối với người này.
Vào đúng lúc này, tốc độ chân của cô nhanh hơn nên khi dừng lại quay đầu sang nhìn người đàn ông hói đầu, không cẩn thận ở đằng trước va vào một thứ gì đó cứng rắn.
Cái đầu của cô bị thứ đó làm cho va đập mà có chút đau.
Ngay khi cô giật mình quay ra trước nhìn, bàn tay đưa lên đỡ trán mà kêu " aiya! " một tiếng.
Lúc ánh mắt cô liếc lên nhìn tới người đàn ông trước mặt, dáng người cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta nhìn xuống cô mà khẽ nhíu mày.
Ngay giây phút mặt chạm mặt này, cả người Mộc Thiển Đình ngây ra một hồi, đem hai mắt to tròn mở to hết cỡ nhìn tới khuôn mặt điển trai, lịch lãm của người đàn ông.
Cặp mắt đào hoa của anh ta vô cùng mê hồn.
Ở trong lòng cô lúc này không khỏi có một trận cuồng phong, lại như ùa về những kí ức thân thuộc, một tia ấm áp len lói.
" Lục Chính Thần! Sao lại là cậu ta? ".
Mộc Thiển Đình ở trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Mà người đàn ông hói đầu đứng bên cạnh cô vừa nhìn thấy người xuất hiện là vị giám đốc mới về nước tiếp quản của Lục Thị, cũng đồng thời là con trai chủ tịch tập đoàn Lục thị đang đứng sờ sờ trước mặt mình.
Ông ta có chút thất kinh mà kêu lên.
" Lục thiếu! À không, Giám đốc! Cậu tới chỗ này có việc gì sao ạ? ".
Lời nói nịnh nọt lấy lòng của ông ta vừa nghe liền cảm thấy rất giả trân.
Mộc Thiển Đình nhưng khi nghe ông ta nói mới lờ mờ hiểu ra.
Thì ra Lục Chính Thần là giám đốc mới nhậm chức của Lục thị.
Lục Chính Thần lúc này mới di chuyển tầm mắt dời khỏi người Mộc Thiển Đình, quay qua nhìn người đàn ông hói đầu mà lạnh nhạt nói.
" Tôi đi chỗ nào còn phải hỏi ý kiến ông sao? ".
Lời nói ra trực tiếp dập tắt nụ cười trên mặt ông ta.
Khiến cho người đàn ông cứng đờ mặt.
Xấu hổ cứng họng.
" À...tôi...tôi nào có dám chứ! ".
Mộc Thiển Đình nhìn tới Lục Chính Thần giọng nói trầm thấp cất lên, lại nhịn không được ở trong đầu đánh giá.
" Hưm! Nhóc con này vẫn chẳng thay đổi tẹo nào! Vẫn độc miệng như vậy! ".
Lục Chính Thần không có lán lại quá lâu.
Chỉ liếc khẽ nhìn tới Mộc Thiển Đình một cái trước khi đem bản mặt lạnh lùng cất bước đi qua chỗ cô và người đàn ông hói đầu.
Đến tận khi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông mặc áo vest đen ở đằng xa, Mộc Thiển Đình mới từ trong mơ màng bừng tỉnh.
Người đàn ông hói đầu thấy hắn đã rời đi thì mới thở phào một cái, quay qua thấy cô mắt vẫn đang nhìn về đằng trước thì như bắt được điểm chí mạng, cất giọng nói với vẻ hiểu biết.
" Cô thấy người đàn ông đó rồi chứ! Cậu ấy là giám đốc mới của công ty.
Nếu như cô muốn gặp được giám đốc thường xuyên thì vào làm người mẫu ảnh cho công ty đi! Cậu ấy cũng là người phụ trách quản lý các người mẫu, ca sĩ, nghệ sĩ của công ty này đấy! ".
" Thật sao? ".
Mộc Thiển Đình quay qua nhìn người đàn ông, cô dường như có chút lay động.
Thấy vậy, người đàn ông liền bắt bài, cười khoái chí mà nói.
" Thật chứ sao không? Cô không biết là đã có bao nhiêu cô gái vì muốn gặp được Lục Chính Thần đó mà vào làm nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty đâu! ".
Trong đầu cô lúc này vừa mới nảy ra một ý nghĩ.
Cô và Lục Chính Thần là thanh mai trúc mã hồi nhỏ, nói không chừng cậu có thể giúp được cho cô thì sao.
Mặc dù bây giờ có thể Lục Chính Thần không nhận ra cô mới là Mộc Thiển Đình thật sự.
Nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách tiếp cận Lục Chính Thần mới có thể dễ dàng đến gần mẹ và anh trai cô.
Nghĩ như vậy, Mộc Thiển Đình tâm tình cũng vui lên không ít, quay qua cười mỉm nói với người đàn ông.
" Được.
Tôi sẽ xem xét lời đề nghị này ".
" Hả? Còn xem xét gì nữa.
Cô mà không đồng ý thì chỗ chúng tôi chậm tiến độ công việc đó! ".
Người kia hối thúc vội giục cô.
Mà Mộc Thiển Đình bày ra vẻ mặt trầm tư một hồi lâu.
Cuối cùng cũng vui vẻ mà đồng ý.
" Được.
Vậy tôi sẽ ký hợp đồng với các người ".
Người đàn ông kia nghe thấy câu trả lời ông ta mong muốn thì vui vẻ mà cười phì phò.
Cuối cùng thì ông ta cũng tìm được người mẫu ảnh thích hợp.
" Haha! Vậy là tốt rồi! ".