Ông nội Mộc muốn đem Mộc Thiển Đình trở về biệt thự Mộc gia đối chất.
Chỉ là trên đường về lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nói gì đó, Thiển Đình ngay sau đó lại không có theo ông nội trở về.
Cô nhẹ nhàng một bộ dạng cháu gái ngoan ngoãn nói với ông.
"Ông ơi! Giờ cháu có việc.
Hay là ông cứ về Mộc gia trước.
Cháu xong việc sẽ lập tức về đó ".
Ông nội Mộc nghe vậy thì cũng gật gù mà nghe theo cô.
Ông hừm giọng nghiêm túc nói:
" Ừ ừ! Đề ông về đó xem mặt mũi cái đứa dám giả mạo cháu, hãm hại thằng nhóc Thiếu Dương, còn muốn hại cháu kia trồng như thế nào! Ông tuyệt đối không cho phép cô ta làm càn! ".
" Vâng vâng! Vậy cháu đi đây! ".
Tại một quán cafe nổi tiếng, Mộc Thiển Đình lúc này đang ngồi ở một bàn đặt trước.
Đối diện với cô là một người phụ nữ trung niên chừng hơn ba mươi tuổi nhưng không thể phủ nhận bà ấy rất đẹp.
Là nét đẹp trẻ trung nhưng không kém phần thu hút của người phụ nữ trưởng thành, quý phái.
Người đàn bà dáng vẻ tao nhã sang trọng cầm lấy ly trà trên tay nhấp một ngụm.
Sau khi đặt ly trà xuống mới đem mắt ngước nhìn tới Mộc Thiển Đình trước mắt một lượt từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá.
Để ý thấy sắc mặt cô từ lúc tới đây đến giờ vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, một loại cảm giác điềm tĩnh, yên lặng lại rất có khí chất của một con nhà danh giá.
Đây nào có cái dáng vẻ của một người có xuất thân bần hàn, thấp kém.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Thiển Đình.
Thấy cô không hề tỏ ra sợ hãi hay xấu hổ, vẫn luôn mỉm cười nhìn mình lịch sự thì lúc này bà mới mở lời trước.
"Vừa rồi tôi cũng đã nói qua điện thoại.
Tôi là mẹ kế của Chính Thần.
Tôi cũng không muốn vòng vo.
Hôm nay tôi hẹn cô ra đây là vì biết được Chính Thần nhà chúng tôi đang qua lại với cô.
Ba của thắng bé cũng đã biết.
Tôi nói thẳng, ông ấy không đồng ý cho cô và Chính Thần ở bên nhau ".
Lời nói của Lục phu nhân tựa hồ rất nhẹ nhàng, êm ả như nước.
Khiến cho Mộc Thiển Đình nghe những lời lẽ kia lại không hề cảm thấy khó chịu.
Cô chỉ điểm tĩnh, khóe môi khẽ mỉm cười cong nhẹ, bình đạm mà đối đáp.
" Phiền Lục phu nhân phải nhọc lòng tới gặp cháu một chuyến rồi! Chuyện cháu và Chính Thần...có thể Lục chủ tịch và Lục phu nhân không đồng ý.
Không sao hết! Bởi vì dù sao đây cũng là chuyện mà hai người có thể giải quyết, dù cho người lớn có muốn can thiệp, cũng không thể! ".
Ngữ khí nhẹ nhàng, bình tĩnh đến Lục phu nhân cũng phải thầm cảm thán ở trong lòng.
Trước đây bà cũng không tính là xuất thân danh giá.
Sinh ra trong một gia đình bình thường.
Chỉ là may mắn nhận được tình yêu của Lục Thâm- cha Lục Chính Thần.
Lúc trước bà cũng không thể rèn luyện được cái khí thế xuất chúng như thế này.
Ngược lại qua nhiều năm làm phu nhân nhà họ Lục mới dần dần thích ứng.
Bây giờ nhìn tới cô gái này ánh mắt trong trẻo, bình đạm như nước.
Quả thực khiến cho người ta phải cảm thán.
Mà Mộc Thiển Đình cũng đồng thời ngồi một chỗ quan sát đối phương.
Cô cũng từng nghe nói, năm Lục Chính Thần lên năm tuổi thì mẹ mất do mắc một căn bệnh lạ.
Nhiều năm sau đó cha anh lại tái hôn cùng với một người phụ nữ đem từ bên ngoài về, còn bắt Lục Chính Thần gọi là mẹ.
Lục Chính Thần đối với người mẹ kế này dường như còn rất bài xích.
Cũng bởi vì vậy mà quan hệ giữa cha con bọn họ cũng không tốt là bao.
Cô nhìn tới Lục phu nhân trước mắt này, đoán có lẽ hôm nay bà ấy gọi cô tới đây hẳn là muốn ngăn cản cô và
Chính Thần đến với nhau.
Nhưng cô cũng đã có dự tính trước.
Bây giờ ý chí trong đầu cô rất chắc chắn.
Kiên định mà nói dù cho bản thân bị ngăn cấm thì cô cũng sẽ không ngu ngốc như những nữ chính ngôn tình, bị ngăn cản tình yêu, vì những trở ngại không đáng mà lựa chọn bỏ cuộc.
Từ bỏ không phải là tác phong của cô.
" Cho nên...hôm nay Lục phu nhân mời tôi tới đây là vì muốn tôi rời xa Chính Thần?".
Lục phu nhân im lặng không đáp.
Một giây sau mới cười nhạt mà lấy từ trong túi xách ra một cái thẻ đen, giọng nói kiêu ngạo cất tiếng.
" Trong đây có gần hai tỷ.
Lục gia không mong muốn có một cô con dâu thân phận kém hơn, không xứng với
Chính Thần.
Chắc cô hiểu ý tôi rồi chứ? ".
Nhìn tới cái thẻ trên bàn, Thiển Đình trầm lặng một lúc sau đó thì cười khẩy một tiếng, giọng nói nhịn không được mỉa mai.
" Thì ra Lục gia danh gia vọng tộc, gia giáo như vậy lại đặt nặng vấn đề thân phận.
Nếu là như vậy hẳn việc chủ tịch Lục cùng Lục phu nhân dệt lên mối tình năm xưa, không màng địa vị xã hội lại là một trò cười rồi! ".
Nghe được những lời này thốt ra từ miệng cô, Lục phu nhân dường như có chút kinh ngạc, ánh mắt như không tin được.
Ngữ khí của cô gái này tuy rằng giống như đang châm chọc, nhưng thực chất lại là đang thể hiện lòng ngưỡng mộ cho chuyện tình đẹp năm xưa của bà và ba Lục Chính Thần.
Lục phu nhân ngẩn ra một lát, sau khi hồi thần lại mới mấp máy môi định nói gì đó.
Chỉ là còn chưa có lên tiếng lại bị thanh âm khàn khàn tức giận của người nào đó trực tiếp đi đến đánh gãy.
" Bà muốn nói gì với cô ấy? Ai bảo bà tìm tới người phụ nữ của tôi! ".
Giọng nói này...khi Mộc Thiển Đình cùng Lục phu nhân đều cùng lúc quay ra lại phát hiện không ai khác là Lục
Chính Thần xuất hiện.