Lục phu nhân trơ mắt nhìn Lục Chính Thần kéo tay Mộc Thiển Đình đứng dậy.
Anh trừng mắt, vứt cho Lục phu nhân ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng có thể nhìn ra được thái độ ghét bỏ của anh với bà ấy.
Không biết giữa bọn họ có bao nhiêu là hiểm khích.
Nhưng Lục Chính Thần chính là vô cùng khó chịu với người mẹ kế này.
Anh chán ghét bà ấy đến như vậy sao?
Mộc Thiển Đình ở trong lòng nhìn ra mối quan hệ căng thẳng giữa mẹ kế con chồng này.
Trước đây mỗi khi Lục Chính Thần chạy đến tìm cô, anh đều không hề nhắc tới ba mình, càng không nhắc tới người mẹ kế này.
Hẳn là có mâu thuẫn, vướng mắc trong lòng.
" Chính Thần...dì chỉ là muốn nói chuyện với Lạc Hy một chút, không phải như con nghĩ đâu, dì là...".
Bỗng nhiên Lục phu nhân lên tiếng, lời nói ra giống như muốn giải thích rõ.
Nhìn ánh mắt tha thiết của bà khi nhìn Lục Chính Thần, thật khiến cho Thiển Đình có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Vốn cô còn tưởng rằng bà ấy làm mẹ kế người ta, tuổi tác còn trẻ như vậy, hẳn là sẽ như những bà mẹ kế trong phim ghét bỏ người con chồng.
Nhưng thái độ trước mắt này, thật không nhìn ra có vẻ gì là ghét anh.
Ngược lại còn có chút muốn hòa thuận, kéo gần quan hệ với anh.
Mộc Thiền Đình nhất thời đầu óc mơ hồ không rõ bà đây là đang giả bộ đóng kịch hay là thật sự quan tâm anh?
Lục Chính Thần không để cho bà nói hết câu, trực tiếp ngắt lời bà.
" Từ bao giờ chuyện của tôi đến lượt bà xen vào? Tôi ở bên ai, yêu ai còn tới lượt bà nói câu đồng ý hay không sao? Hay là ông già bảo bà làm những chuyện này? Hừ! Muốn quản tôi, còn muốn chia cắt tôi và người con gái tôi yêu! ".
"Không...không phải! Chính Thần, con nghe dì nói đi! Không phải ba của con bảo dì làm như vậy! Dì cũng không phải là muốn chia cắt con và cô bé này! Là..là ba của con và dì chỉ muốn thử lòng cô ấy.
Muốn xem xem người con yêu có thật sự thật lòng với con không mà thôi! ".
Lục phu nhân vội vã muốn giải thích, đến nỗi nói một tràng dài muốn đứt hơi.
Mộc Thiển Đình có thể nhìn ra bà ấy không giống như là đang nói dối.
Chỉ là Lục Chính Thần không muốn nghe lời giải thích của bà.
Anh chỉ lạnh lùng liếc bà một cái, sau đó kéo tay cô đi lướt qua bà ra khỏi quán cafe.
Lúc ra đến cửa Thiển Đình còn khéo liếc mắt ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Lục phu nhân vẻ mặt buồn bã thất vọng tràn trề.
Thật giống như rất đau lòng trước những lời nói sắt đá vừa rồi của anh.
Mộc Thiền Đình ra bên ngoài, cô cảm nhận được cổ tay mình được anh nắm rất chặt, có chút dùng lực khiến cô hơi đau.
Cô khẽ kêu lên một tiếng.
"a!".
Âm thanh của cô làm cho Lục Chính Thần giật mình quay đầu lại, anh buông xuống cơn thịnh nộ, bắt đầu chuyển sang quan tâm, lo lắng hỏi han cô.
" Đình Đình! Anh làm em đau rồi sao? ".
Thiển Đình khẽ lắc đầu, khuôn mặt hơi xụ xuống, cô khẽ mím môi, suy nghĩ thật lâu mới quyết định lên tiếng hỏi anh.
" Thần Thần! Em thấy...Lục phu nhân đối với anh cũng không tệ.
Anh làm sao...!lại ghét bà ấy như vậy? ".
Nghe được cô hỏi, đáy mắt Lục Chính Thần từ lo lắng lại bất giác trùng xuống.
Anh im lặng một hồi lâu mới ngẩng lên nhìn cô, nét mặt không vui mà trải lòng mình.
Anh thừa nhận: " Anh ghét người phụ nữ đó! Chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ đó trong tầm mắt khiến cho anh thật chán ghét! ".
Anh không nói ra lí do.
Nhưng Thiển Đình cũng không hỏi thêm.
Cô lựa chọn lắng nghe anh! Chỉ lắng nghe mà thôi!
Cô ôm anh.
Để anh vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn của cô.
Cô sẵn sàng làm chỗ dựa cho anh.
Đề mỗi khi mệt mỏi, cô sẽ là sự ấm áp dịu dàng, xoa dịu sự đau khổ trong anh.
Hai người cứ như vậy, không nói câu nào.
Cô để anh ôm thật lâu, thật lâu.
Mộc Thiển Đình trở về Mộc gia.
Nhờ có ông nội bảo kê mà cô rất dễ dàng để bước vào Mộc gia.
Vừa mới bước vào trong nhà, cô đã nhìn thấy mẹ của mình đang ngồi trên ghế sofa, bà khẽ nhắm mắt, bộ dáng mệt mỏi day day mi tâm.
Tiêu Lạc Hy đứng ngay phía sau xoa đầu cho bà.
Trồng cô ta hành động thật giống như đang muốn lấy lòng bà.
Cũng đúng.
Hiện giờ tất cả mọi người, ông nội, anh trai đều đã biết được thân phận thật của cô ta.
Chỉ có mẹ là hoàn toàn chưa biết cái gì.
Cô ta tất nhiên phải tìm cách bám víu được cọng rơm cứu mạng cuối cùng này rồi!
Mộc Thiền Đình vừa xuất hiện, lập tức Tiêu Lạc Hy đã nhìn thấy cô.
Cô ta ngừng động tác đang làm, hốt hoảng lộ rõ trên gương mặt mà không kiềm chế được hét lên đầy giận dữ.
"Mộc...TIÊU LẠC HY! Ai cho cô xuất hiện ở đây? ".
Giọng nói kinh hãi, hoảng loạn của cô ta đồng thời đã đánh thức được bà Mộc mở mắt.
Mẹ cô quay đầu nhìn sang chỗ cô, bà cũng có mấy phần ngạc nhiên.
" Là tôi cho con bé bước vào đây đấy!".
Ông nội Mộc từ đâu nhảy ra, ông vừa mở miệng giọng nói đầy khí thế đã ngay lập tức áp đảo khiến cho Tiêu Lạc Hy có nhiều phần run sợ trong lòng.
Mặc dù từ lúc vị ông nội xuất hiện ngoài ý muốn này xuất hiện khiến cho cô ta không kịp thích ứng.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn không để bản thân bại lộ chỗ nào.
Chỉ là tại sao bây giờ ông nội này lại đang bảo vệ cho Mộc Thiển Đình- thiên kim thật của Mộc gia cơ chứ?
Chẳng lẽ...
Cô ta nghĩ tới loại trường hợp kia, bắt đầu cảm thấy kinh sợ, có nhiều hơn là hoảng loạn ở trong lòng.
Bên ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình ổn.
Nhưng Thiển Đình đã nhìn ra sắc mặt cô ta chuyển từ trắng sang xanh.
Cô ta nói:
" Ông...ông nội, sao ông lại cho cô ta vào nhà chứ! Cô ta là một kẻ tâm thần! ".
Ông nội Mộc nghe cô ta nói, nét mặt thoáng sa sầm càng trở nên phẫn nộ hơn.
" Người tâm thần chính là cô mới đúng đấy! ".
Những gì ông nội nói khiến cho bà Mộc vẫn luôn ngồi đó vốn không hiểu chuyện gì.
Bà khẽ liếc mắt nhìn đến chỗ cô một cái rồi lại tựa như không hề quen biết mà quay ra khẽ nhíu mày nói với ông nội Mộc, cũng chính là ba chồng của mình.
"Ba! Sao ba lại mắng Đình Đình như vậy? Con bé làm gì sai sao? ".
" Cô ta không làm gì sai ở đây.
Cái sai của cô ta là thủ đoạn độc ác, làm trò hại người! ".
Những gì được ông nội thốt ra khiến cho mẹ cô càng nghe càng khó hiểu.
Bà nhíu chặt mày, vẻ mặt mệt mỏi gắn hỏi:
" Ba nói gì, con không hiểu? Cái gì mà làm trò hại người? ".
Tiêu Lạc Hy nghe tới đây, hẳn là đã vô cùng hoảng sợ.
Xem ra ông nội Mộc này lại biết được tất cả mọi chuyện.
Chả trách thái độ đối với cô ta lại ghét bỏ như vậy!
Tiêu Lạc Hy bây giờ chỉ còn biết trông chờ, bám hơi vào người mẹ không phải là của mình này.
Cô ta bắt đầu hoảng loạn, lung lay muốn mở miệng ngăn chặn.
Chỉ là còn không để cho cô ta có cơ hội lên tiếng thì ông nội Mộc đã lên tiếng trước.
"Người đang đứng bên cạnh con kia không phải là cháu gái của ta! Cô ta là người đã tìm đến cái pháp sư gì đó, làm cái thuật đổi vận.
Người đứng cạnh ta lúc này mới là Đình Đình của ta! Con bé là cháu gái thật sự của ta đây này! ".
Nói rồi ông nội Mộc lại đem cô đẩy về phía trước để mẹ cô nhìn cho rõ.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm tới mẹ mình, trong đôi mắt mang theo hi vọng bà sẽ nhận ra mình.
Chỉ là ngay khi bà cũng nhìn chẳm chăm vào cô, nhưng nhìn lâu như vậy sau đó lại lắc đầu liên tục phủ nhận.
" Không phải! Ba, có phải ba đã nghe cô gái này nói cái gì không! Sao có thể có loại chuyện hoang đường như vậy? Đình Đình, Đình Đình nó vẫn ở bên cạnh con đây mà! Còn cái gì...cái gì mà trộm vận....".
Những gì mà ông nội Mộc nói quả thực là hoang đường, mẹ cô nghe tới nhất thời không thể chấp nhận nổi cũng là chuyện bình thường.
Mộc Thiển Đình lần này nhất quyết muốn chiến đấu, tự mình giành lại những thứ đã thuộc về mình.
Cô tiến lên trước vài bước, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe cố gắng nói với mẹ mình.
"Mẹ! Con thật sự là Thiển Đình! Cô ta mới là Tiêu Lạc Hy! Có thể mẹ nghe rất vô lí nhưng đây đều là sự thật.
Cô ta đã trộm đi vận số của con.
Con mới là con của mẹ!...".
Bà Mộc còn chưa tiếp thu được hết những gì cô nói.
Vẻ mặt bà lộ rõ sự hoang mang.
Nhưng còn chưa để cho bà bình tĩnh suy nghĩ hết, Tiêu Lạc Hy đứng ngay bên cạnh bà lúc này cảm thấy tình thế không ổn, cô ta vội vã lên tiếng muốn làm xáo trộn suy nghĩ của bà.
" Mẹ! Mẹ đừng tin những gì cô ta nói! Mẹ quên rồi sao, lần trước bước vào nhà cô ta chính là kẻ tâm thần! Cho nên..cho nên cô ta mới có thể nói được những lời hoang tưởng thế kia! Trên đời này làm gì có cái gì trộm vận gì chứ!...Hẳn là..hẳn là ông nội đã bị cô ta dụ dỗ rồi! ".
Lời cuối cô ta nói có chút bé, nhưng đủ để cho ông nội Mộc nghe đến cũng phải cau mày tức giận đến mức muốn thổ huyết tại chỗ.
Ống hậm hừ giọng, tức giận quát lên.
" Con nhỏ không biết tốt xấu này! Cô bảo ai bị dụ dỗ hả? Ông già này tuy già thật nhưng chưa đến mức để bọn trẻ các người dắt mũi đâu! ".
Tiêu Lạc Hy bị cái khí thế của ông làm cho sợ hãi, rụt người lại.
Bà Mộc nhìn về phía Mộc Thiển Đình ánh mắt chân thành, tha thiết.
Bà tựa hồ như suy nghĩ gì đó, xong lại ngay lập tức lắc đầu.
Bà quay sang cầm tay Tiêu Lạc Hy, nhạt giọng mệt mỏi buông xuống lời nói.
" Ba! Những gì ba nói cùng với cô gái này nói quá mức vô lí! Thiển Đình ở ngay bên cạnh con, sao có thể nói là người khác được! Ba có lẽ tuổi cao nên hồ đồ rồi! Con có chút mệt, xin phép lên lầu nghỉ ngơi! ".
Nói rồi bà hướng lên lầu muốn đi lên.
Tiêu Lạc Hy thuận thế đỡ bà đi lên nghỉ ngơi.
Lúc bước lên lầu, cô ta còn ngoảnh đầu lại, nét mặt xạm lại, nhưng ánh mắt lại toàn là đắc ý nhìn về phía cô.
Thấy chưa? Cho dù anh trai cô, ông nội cô tin cô, nhưng người mẹ ruột của cô lại không hề tin cô! Bà ấy tin là tôi!
Tiêu Lạc Hy trong lòng đắc thắng.
Mà ông nội cũng đã nhìn ra cái vẻ tự cao tự đắc của cô ta.
Ống khẽ nhăn mặt quay sang nhìn Thiển Đình mà an ủi cất giọng.
"Hừ! Con nhỏ đó quả nhiên không tầm thường! Đình Đình cháu yên tầm! Ông nhất quyết không để cho cháu gái ông chịu ủy khuất đâu! ".
Thiển Đình tuy trong lòng đang rất buồn nhưng cô vẫn cố nặn ra nụ cười để cho ông yên tâm.