Trong bệnh viện lúc này, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng bệnh.
Mộc Thiếu Dương nằm trên giường, thần sắc đi xuống, gương mặt có vài phần tiều tụy.
Bác sĩ nói anh may mắn tỉnh lại nhưng đôi chân đã bị liệt, hiện tại tạm thời không thể đi lại được.
Bà Mộc lo lắng nhìn con trai mình, thật lâu mới không nhịn được cất giọng hỏi.
" Thật sự là do Thiển Đình đẩy con ngã sao? ".
Mộc Thiếu Dương hơi nhíu mày, ngước mắt lên nhìn mẹ mình mà có chút tức giận.
" Mẹ còn gọi cô ta là Thiền Đình? Cô ta chính là Tiêu Lạc Hy, cô ta không phải em gái con! Em gái con là em ấy! ".
Anh chỉ tay về phía cô đang đứng ở một góc với Lục Chính Thần.
Mẹ cô quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm.
Thật lâu thật lâu mới chậm rãi thở dài một hơi.
Bà khẽ cụp mắt, nhìn ánh mắt mong chờ của tôi mà không nói gì thêm.
Tiêu Lạc Hy bị bắt lại, cô ta bị ngồi tù ba năm.
Chỉ là còn chưa tới một tháng, cảnh sát đã báo tin cô ta tự sát trong tù.
Lúc nghe tin, Thiển Đình cũng rất sốc.
Thật ra cô ta không cần thiết phải như vậy.
Tất thảy mọi thứ mà cô ta có, bao gồm người mẹ bị bệnh lao và người cha nghiện rượu.
Mặc dù xuất thân nghèo khổ nhưng cô ta cũng có thể vươn lên.
Chỉ là cô ta không lựa chọn đi đúng hướng.
Muốn một bước lên mây...
Nghe nói trong tù cô ta vì mỗi ngày nhìn đến khuôn mặt bên má phải với vết sẹo dài do chính cô ta làm ra khiến cho cô ta sống trong đó không dễ dàng.
Còn thường xuyên bị đám nữ tù nhân trong đó bắt nạt.
Có lẽ chính vì như thế mà cô ta đã lựa chọn tự sát.
Một lần nữa Thiển Đình gặp lại bà lão thần bí kia.
Lần này bà đã nói ra bí mật của mình.
Hóa ra bà chính là đồ đệ của Thần Vận Mệnh.
Bà và tên thầy pháp đã giúp Tiêu Lạc Hy làm phép tráo vận kia là đồng môn.
Ông ta cũng là đồ đệ của Thần Vận Mệnh.
Chỉ là bởi vì có tâm tư riêng, ý niệm xấu nên đã bị Thần Vận Mệnh đoạn tuyệt tình nghĩa.
Ông ta ở lại nhân gian muốn đem những gì học được để làm chuyện xấu kiếm tiền chuộc lợi.
Còn bà tuy là cùng một sư phụ với ông ta nhưng lại không thể can thiệp phá trận mà ông ta đã tạo ra.
Bà đến đây chỉ là để ngăn chặn những chuyện xấu mà ông ta làm ra.
Nay Tiêu Lạc Hy kia đã chết.
Tên thầy pháp kia cũng sẽ vì thế mà bị phản vệ.
Có một điều mà ông ta không biết.
Chỉ cần người mà ông ta giúp đổi vận chết đi, ông ta cũng sẽ chết theo.
Bà lão kia biết bây giờ cô không thể trở lại với thân phận đáng lẽ ra là của cô.
Bà chỉ nói lại một câu trước khi rời khỏi thể giới này.
" Dù cho có là ai, có là thân phận nào, chỉ cần có sự phấn đấu thì mọi thứ đều sẽ đến với bạn! ".
Mộc Thiển Đình nhìn thấy bà lão biến mất trong không khí, cô hơi bất ngờ.
Xong liền mỉm cười nhìn lên trời xanh.
PHÁI! Vận mệnh của ta chỉ có thể do ta nắm lấy!
Vài tháng sau đó, bà Mộc trong quá trình ở chung tiếp xúc với cô, cuối cùng bà cũng hoàn toàn tin cô chính là
Mộc Thiền Đình- con gái của bà.
" Đình Đình! Mẹ xin lỗi! Là do mẹ không nhận ra con sớm hơn! Để con chịu khổ rồi! ".
Bà Mộc thân tình xúc động ôm lấy cô vào lòng.
Thiển Đình nằm trong cái ôm ấm áp của mẹ, cô hạnh phúc mỉm cười đáp.
" Không có chịu khổ! Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng chịu nhận con rồi! ".
" Mẹ xin lỗi! Đình Đình! ".
Mặc dù có hơi muộn, Mộc Thiển Đình giờ đây đã không thể trở lại với cái tên Mộc Thiền Đình của cô.
Trong mắt người khác thì cô chính là người mẫu đại diện, nhà thiết kế nổi tiếng Tiêu Lạc Hy.
Nhưng cô không quan trọng điều đó.
Bởi vì chỉ cần có người nhà nhận ra cô là đủ rồi!
Có quá nhiều chuyện xảy ra.
Giới thượng lưu cũng nghe được tin con gái của Mộc gia từng rất danh giá, tài giỏi vậy mà giờ đây lại là hung thủ giết người, thân bại danh liệt.
Nghe nói Mộc gia giờ đây còn nhận cô gái tên Tiêu Lạc Hy làm con gái.
Người ngoài nhìn vào không thể ngờ được, mọi chuyện trên đời đúng là không thể lường trước được.
Bọn họ cũng chỉ biết vậy ở trong lòng thầm cảm thán.
Nhờ có sự hậu thuẫn của nhà họ Mộc, Lục gia liền kết thành thông gia với Mộc gia, bàn bạc hôn sự cho Lục Chính Thần và cô.
Bà nội Lục rất thích cô.
Hôm đến gặp mặt hai gia đình, bà còn vô cùng thân thiết tự nhiên nắm tay cô mà vui vẻ hài lòng.
Ba Lục Chính Thần cùng mẹ kể của anh cũng phải bất ngờ trước thái độ niềm nở của bà.
Bình thường bà còn rất nóng tính nha! Chỉ đối với cháu trai là nhất mực yêu chiều.
Xem ra bây giờ có cháu dâu, cháu trai bị bà cho ra rìa rồi!
Hôn sự giữa Lục Chính Thần và Mộc Thiền Đình rất đã định.
Ngày cưới sẽ được tổ chức vào mùng 5 tháng sau.
Hôm nay Lục Chính Thần đem cô đi tới cô nhi viện mà hồi nhỏ từng là nơi định ước của hai người.
Hai người nô đùa cùng đám trẻ ở đây.
Bọn trẻ rất thích chơi với hai người.
Khi cô chơi cùng đám trẻ đột nhiên lại cảm giác không khỏe, trong vô thức đã không tự chủ được mà che miệng nôn ọe.
" Oe...ọe...".
Lục Chính Thần nhìn thấy cô như vậy thì lo lắng chạy tới hốt hoảng hỏi cô.
" Đình Đình! Em sao vậy? Có phải thấy trong người không khỏe không? Có bị đau ở đâu không?".
Lục Chính Thần càng ngày càng quan tâm thái quá, lúc nào cũng lo sợ cô bị thương, khiến cho cô ở trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.
Còn chưa đợi cô lên tiếng, viện trưởng cô nhi viện đứng ở một bên đã nhìn ra sơ hở.
Bà mỉm cười tươi sáng nói lớn.
"Cô ấy có lẽ nào là có thai rồi! ".
Lục Chính Thần đỡ cô, hai người cùng là một mặt kinh ngạc, ngỡ ngàng quay ra nhìn viện trưởng mà đồng thanh.
" Có thai?".