Vận Trong Tay FULL


Mộc Thiếu Dương bị liệt nửa người, không thể đi lại, chỉ có thể ngồi xe lăn để người nhà chăm sóc.

Bác sĩ nói qua một thời gian nữa chỉ cần cố gắng rèn luyện, có thể có khả năng đi lại được.
Nhưng Mộc Thiếu Dương lại nghĩ đó chỉ là lời an ủi của bác sĩ.

Anh dần trở nên bi quan, không còn muốn đối diện với thế giới ngoài kia.

Anh không tới công ty.

Chỉ ở nhà thường xuyên ra vườn hít thở không khí.

Có khi là ngồi trong nhà bật tivi lên xem.

Nhưng anh lại rất không tự tin.
Đặc biệt là khi người con gái kia ngày nào cũng tới thăm anh, chăm sóc cho anh.

Còn không ngừng lải nhải bên tai anh nói mấy câu động viên an ủi.
"Mộc Thiếu Dương anh phải phấn chấn lên! Anh như này làm sao có thể giúp cho Mộc gia phát triển, có thể để mẹ và em gái anh làm chỗ dựa được chứ! ".
Mộc Thiếu Dương nhìn tới Hàn Mộng Nguyệt sốt ruột lo lắng thay mình.

Anh im lặng trầm mặt một hồi lâu mới ngầng đầu cười tự giễu.

" Phải! Bây giờ tôi đã là một tên tàn phế! Cô còn tới đây làm gì cơ chứ! Tôi đã thành ra thế này rồi cô còn muốn tôi phải làm gì đây! Cô đi đi! Đừng đến đây làm phiền tôi nữa! ".
Mặt anh có hơi chút tức giận mà đỏ lên.
Hàn Mộng Nguyệt bị anh gắt giọng thì tủi thân, suýt chút hốc mắt như muốn khóc.

Cô ủy khuất tức giận mà bỏ về.

Còn không quên hậm hực vài tiếng xả giận.
"Mặc kệ anh! Tôi không thèm quan tâm tới anh nữa! ".
Mộc Thiếu Dương nhìn người con gái đã đi xa, anh rũ mắt xuống, có chút buồn lòng.

Anh khẽ thở dài một hơi, mãi mới nói.
" Cũng tốt! Mình không nên làm khổ một cô gái tốt như vậy! Cô ấy đi rồi, cũng tốt! ".
Cứ tưởng Hàn Mộng Nguyệt sẽ không còn gặp lại anh nữa.

Nhưng anh không ngờ được cô gái này lại đặc biệt cố chấp.

Vì anh mà cố chấp.
Cô ấy vẫn đến nhà tìm anh như mọi khi, coi như không có chuyện gì xảy ra, còn đối xử với anh quan tâm chu đáo hơn trước.
Nhìn người con gái đang đút cháo cho mình, anh ngẩn cả người.

Cho đến khi cô khẽ giọng kêu anh mở miệng anh mới hoàn hồn lại.
"A! ".

Hàn Mộng Nguyệt đưa thìa cháo tới, há miệng làm ra động tác a bảo anh mở miệng.
Mộc Thiếu Dương nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, trầm mặc không nhúc nhích.
Hàn Mộng Nguyệt có chút không kiên nhẫn, cô nói.
" Ăn đi! Còn muốn tôi mỏi tay cầm cho anh à?".
Mộc Thiếu Dương liếc mắt nhìn Hàn Mộng Nguyệt vẻ mặt tự nhiên, thật lâu mới lên tiếng.

Mặt anh nghiêm túc nói:
" Hàn Mộng Nguyệt!".
" Ừ!".

Cô khẽ đáp.
" Cô là một cô gái tốt! ".
" Cái đó tôi biết! ".

Cô tự nhiên thừa nhận.

Mộc Thiếu Dương ý tứ suy nghĩ cho cô, anh khàn giọng bảo: " Tôi bây giờ đã như thế này, không thể chăm sóc tốt bản thân, càng không thể chăm sóc cho người khác ".
Hàn Mộng Nguyệt thản nhiên trả lời lại.

" Tôi đâu có kêu anh phải chăm sóc cho tôi! ".
Mộc Thiếu Dương cạn lời.

Anh im bặt một lúc lâu.

Sau đó mới khẽ giọng cụp mắt nói: " Cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi như vậy! Tôi...!".
Không để cho Mộc Thiếu Dương nói thêm lời nào, Hàn Mộng Nguyệt đã dùng hành động để thay cho bất kì lời nói nào lúc này.

Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi khô khốc còn đang mấp máy của anh.
Đồng tử Mộc Thiếu Dương liên tục co dãn.

Anh mở to mắt, thiếu chút lung lay cả người.

Anh hoảng loạn nhìn cô, đến cùng cũng không thể thốt ra được lời nào.
Ngược lại là Hàn Mộng Nguyệt nắm quyền chủ động.

Cô lúc này vô cùng dịu dàng, mỉm cười như tia nắng ấm áp sưởi ấm trái tim anh, ngọt ngào nói từng câu từng chữ.
" Đây là lựa chọn của tôi! Tôi muốn ở bên cạnh anh! Mộc Thiếu Dương! ".
Mộc Thiếu Dương đến tận lúc cô ấy rời đi vẫn còn chưa hồi thần lại được.

Anh bất giác đưa tay lên chạm vào cánh môi vừa được một thứ mềm mại chứa đầy vị ngọt xúc chạm.
Kể từ hôm đó trở đi, Mộc Thiếu Dương không còn khước từ Hàn Mộng Nguyệt, cũng không bài xích với cô nữa.
Anh dường như đã chịu mở lòng mình.


Mở lòng với người con gái đáng yêu đầy cá tính ấy!
Trong đoạn thời gian khó khăn nhất, anh phải cố gắng tập luyện đi lại.

May mắn luôn có Hàn Mộng Nguyệt ở bên cạnh đồng hành cùng anh.
Hơn ba tháng trôi qua, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người.

Đã cho Mộc Thiếu Dương có thể đi lại được.
Ngày anh đứng lên được, anh vui mừng khôn siết.

Việc đầu tiên anh làm chính là chạy đến ôm chặt lấy người con gái anh yêu.

Nhấc bổng cô lên, anh mỉm cười đặt cho cô một nụ hôn.
"Hàn Mộng Nguyệt! Anh yêu em! ".
Hai người rất nhanh liền kết hôn.
Mộc Thiếu Dương từ một tổng tài lạnh lùng lại là một ông chồng vô cùng cưng sủng cô vợ bảo bối.

Khiến cho nhân viên nữ trong công ty mỗi khi nhìn thấy Hàn Mộng Nguyệt xuất hiện đều vô cùng ngưỡng mộ cô.

Chỉ có anh là biết rõ, người đáng được ngưỡng mộ phải là anh mới đúng.
Vì anh đã gặp được...một cô gái tốt nhất trên đời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận