Vận Trong Tay FULL


Lục Chính Thần quay ra nhìn Vương quản lý đầu hói, giả giọng nghiêm trang hằn giọng hỏi.
" Ông vừa nói cô ta làm gì? ".
Vương đầu hói chỉnh lại gọng kính, cười phì phò cất giọng có chừng mực.
" À, giám đốc nói Tiêu Lạc Hy sao? Cô ấy hiện giờ là người mẫu ảnh kí hợp đồng chính thức với công ty mình ".
Nghe quản lý Vương nói, lại nhìn sang vẻ mặt rất tự nhiên của người phụ nữ xinh đẹp nhìn sang mình khóe môi khẽ cong lên.

Lục Chính Thần giống như nhớ tới gì đó, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, gằn giọng nói một câu mập mờ.
" Là cô? ".
Mộc Thiển Đình nhìn tới cái vẻ mặt khó chịu của Lục Chính Thần, chẳng hiểu vì sao cậu ta lại có thái độ như vậy.

Tên nhóc này lại đang nhắc đến cái gì đây?
" Tôi thì sao? ".

Mộc Thiển Đình khó hiểu cao giọng hỏi.
Lục Chính Thần nhớ ra lần trước ở văn phòng Trương Mỹ Anh có nghe Trương Mỹ Anh nhắc đến có một cô gái tên Tiêu Lạc Hy là người vẽ ra cái bản thảo mà chỉ có Mộc Thiển Đình mới có khả năng vẽ ra kia.

Lục Chính Thần hằm hằm sắc mặt, không nói câu nào trực tiếp kéo tay cô đi.
Mộc Thiển Đình trợn mắt ngơ ngác phản ứng chậm cứ như vậy bị Lục Chính Thần kéo đi.

Để lại một gương mặt béo ú của quản lý Vương ngây ngốc há hốc mồm mà nhìn theo hướng hai người.

Vương đầu hói tháo mắt kính ra, trong lòng không khỏi mơ hồ về mối quan hệ của hai người kia.
Tiêu Lạc Hy này chẳng lẽ có quan hệ mờ ám với giám đốc trẻ của bọn họ?
Lục Chính Thần kéo tay Mộc Thiển Đình tới một góc khuất hầm cầu thang.

Mộc Thiển Đình lúc này cổ tay trắng trẻo bị cậu ta nắm chặt đến hằn đỏ, có chút đau mà giằng khỏi bàn tay to khỏe kia.

Trong đầu không khỏi kêu than một câu.
Tên nhóc này vậy mà đã lớn như vậy rồi! Lớn rồi liền ỷ mạnh ức hiếp cô!
Lục Chính Thần cảm nhận cổ tay nhỏ mềm mại vuột khỏi tay mình thì quay đầu lại, ánh mắt lộ ra tia chán ghét nhìn tới người con gái đang cúi đầu xoa xoa cổ tay bị cậu ta dùng lực đến hằn đỏ.

Giọng nói lạnh tanh.
" Nói! Vì sao cô lại vẽ được bản thiết kế của chị Thiển Đình? Trên đời này thiết kế của chị ấy tôi vừa nhìn liền có thể nhận ra.

Cũng không có người thứ hai có thể vẽ được như chị ấy! Thiết kế của chị ấy là độc nhất vô nhị! ".
Nhìn tới khuôn mặt nghiêm trọng còn có chút kích động của người đàn ông cao lớn trước mặt mình, cô cũng phải kinh ngạc một phen.
Không nghĩ Lục Chính Thần lại phản ứng dữ dội như vậy.

Xem ra tên nhóc này rất có nghĩa khí! Xem trọng tình cảm giữa cô và mình.
Haizz! Nghĩ tới vấn đề trước mắt phải làm sao để giải thích cho Lục Chính Thần hiểu được đây, lại không thể nghi ngờ cô được.
Không thể nói với Lục Chính Thần cô là Mộc Thiển Đình được.

Tuy vừa rồi lúc thấy Lục Chính Thần vì cô mà tức giận như vậy, suýt chút nữa cô đã trôi theo cảm xúc mà mở miệng nói ra mình chính là Mộc Thiển Đình.

Nhưng lời sắp nói ra lại như thể bị thứ gì đó cản lại, lời muốn nói cũng theo đó mà nuốt xuống.
Nghĩ đi nghĩ lại trong đầu rất lâu, Mộc Thiển Đình lúc này chỉ có thể bịa ra một cái cớ cho qua mặt Lục Chính Thần.

Cô ngập ngừng nói.
" Ừ thì...tôi...thực ra tôi là fan của Mộc Thiển Đình.

Tôi rất ngưỡng mộ các thiết kế của cô ấy, cho nên mới thường xuyên luyện vẽ theo.

Cuối cùng thì cũng học được đó! ".

Nhìn tới cô gái lời nói có chút gượng gạo trước mặt, nhìn thế nào cũng là không được tự nhiên lúc nói chuyện.

Ánh mắt lảng tránh lại không dám nhìn thẳng vào mình, Lục Chính Thần tuy ở trong đầu không thể không nảy sinh nghi ngờ, nhưng lúc này cũng chỉ cười nhạt mà nói.
" Cô có nhiều thần tượng quá nhỉ? Hết là fan của tôi giờ lại thành fan của chị ấy.

Xem ra cô rất dễ trở thành fan của một ai đó ".
Mộc Thiển Đình nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt hai hàng lông mày đã chịu giãn ra, nghĩ rằng bản thân đã qua mặt được Lục Chính Thần, làm cho Lục Chính Thần tin lời mình thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cười tươi cất giọng trong trẻo.
" Haha! Tôi cũng không phải như cậu nói.

Cũng không tính là ai cũng xem thành thần tượng ".
Vừa cười, Mộc Thiển Đình hai mắt nhìn vào đôi mắt có chút hờ hững của người đàn ông trước mặt.

Thấy Lục Chính Thần hai mắt lặng như nước, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô như kiểu muốn nhìn thấu cô vậy.
Mộc Thiển Đình sợ cứ như này thể nào cũng bị Lục Chính Thần nhìn ra sơ hở, cho nên cô ngay lập tức im bặt, tắt ngóm nụ cười trên gương mặt mà tìm cớ chuồn lẹ.
" Tôi...tôi phải đi chụp quảng cáo rồi! Không nói với cậu nữa ".
Nói rồi cũng không để Lục Chính Thần có cơ hội bắt cô lại, cứ như vậy cô quay người nhấc chân rời đi thật nhanh.
Lục Chính Thần cũng không có ý định sẽ đuổi theo.

Chỉ đứng lặng tại chỗ đem ánh mắt xa xăm nhìn tới tấm lưng nhỏ nhắn mảnh mai kia.

Không hiểu sao trong đầu Lục Chính Thần lúc này lại sinh ra nhiều phần phức tạp.

Mộc Thiển Đình trở lại chỗ của quản lý Vương.

Vừa trông thấy cô trở lại, vẻ mặt nồng nhiệt vui vẻ của Vương đầu hói so với lúc ban đầu còn tăng thêm nhiều hơn.

Cảm giác như đối với cô có mấy phần đặc biệt coi trọng.
" Ấy ấy! Tiêu Lạc Hy, cô mau qua đây nghỉ ngơi tạm đã! Khi nào cô muốn bắt đầu thì tôi sẽ bảo thợ ảnh chuyên nghiệp chụp cho cô.

Đây đây, ngồi xuống đây uống chút nước đi ".
Mộc Thiển Đình được quản lý Vương kéo ngồi xuống một chỗ tiện nghi, ông ấy còn chuẩn bị cho cô nước lọc và nước cam để ở bên cạnh.

Phải nói là vô cùng nể trọng cô.
Đối với loại thái độ này của Vương đầu hói, Mộc Thiển Đình cô ngồi ở vị trí giám đốc điều hành Mộc thị nhiều năm sao có thể không nhìn ra.

Trừ khi là Vương đầu hói này coi trọng cô, vừa rồi nhìn thấy cô bị Lục Chính Thần kéo đi liền cho là cô có quan hệ mờ ám với cậu ta đi!
Tính ra thì cô cũng nên cảm ơn Lục Chính Thần rồi! Nhờ có cậu ta mà sau này cô làm việc ở đây cũng dễ dàng không ít.

Ít nhất là không bị cấp trên gây khó dễ.
Nghĩ như vậy, Mộc Thiển Đình vui vẻ cầm ly nước cam trên tay mà nhấp môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận