Bầu trời buổi sáng trong xanh an lành, nhưng cái không khí cách nhau một cánh cổng lại có chút không đúng.
Bên ngoài một người là Nhạc Khải tỏ ra sốt ruột, không biết cô gái bên trong sao rồi.
Muốn đi vào, nhưng lại ngại sợ đám người hầu trong cười anh, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu vì bọn họ có lẽ chưa từng thấy anh mặc quần áo kiểu trẻ trâu này.
Mà bên trong thì khác, Lục Vân lại có vẻ ung dung thưởng thức chàng soái ca trong mắt cô, tại sao kiếp trước cô ngu thế nhỉ, trong tay cô Nhạc Khải chính là cực phẩm quý giá.
Anh tuấn tú, anh tài giỏi, anh hoàn hảo, anh còn yêu cô đến vậy.
Nhưng cuối cùng cô lại chối bỏ anh, phụ lại tấm chân tình của anh.
Lục Vân ơi là Lục Vân mày đúng là cái thứ ngốc nghếch mà!
Đúng lúc Lục Vân còn đang chìm trong tự trách, thì chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, lần này bởi vì khoảng cách khá gần, nên vừa nghe chuông đổ, Nhạc Khải khẽ nhíu mày, anh lập tức nhận ra cô nàng Lục Vân đang đứng sau bụi cây bon sai.
Lập tức anh hiểu ra, Lục Vân trêu anh, cô đùa giỡn với anh.
Vừa giận vừa quê, Nhạc Khải tắt luôn điện thoại, anh rảo bước về chiếc ô tô mở cửa xe toan lái đi.
Vì cái gì cô lại làm vậy, đã nói là anh đến rồi, tại sao còn không ra đi, tại sao còn đùa giỡn với anh như vậy? Lục Vân thích đùa cợt anh vậy sao?
Nhạc Khải à, mày đúng là ảo tưởng, Lục Vân cô ấy sao có thể hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy..?
Thôi bỏ đi..
có lẽ anh không nên hy vọng quá nhiều!
Nhạc Khải mở cửa xe, khởi động rồi lái xe đi, nhưng chỉ chạy một đoạn ngắn thôi, bất giác anh phải dừng lại vì từ kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Lục Vân đang đuổi theo sau xe anh.
“Nhạc Khải! Nhạc tiên sinh! Ông chú à!” Lục Vân khóc không ra nước mắt, sao tự nhiên lại vậy chứ? Một khắc thôi, không, còn chưa đến nửa khắc vậy mà vì cái gì Nhạc Khải lại tắt điện thoại rồi bỏ đi như vậy?
Cô có làm cái gì sai đâu!
Xe dừng lại, Lục Vân cũng đuổi tới nơi.
Nhạc Khải từ bên trong xe vội vàng đi ra ngoài, anh bỗng lớn tiếng, “Cô điên à, không có não sao? Không biết gọi điện sao? Lại cứ vậy chân trần mà chạy theo như vậy?”
Lục Vân ngớ ra, lúc này mới nhớ tới chỉ mới vừa nãy, cô thấy anh đi mất gấp quá nên vội đuổi theo anh, xách cả giày lên mà chạy.
“Tôi…tôi…em…hức…” Lục Vân muốn khóc.
Cô bị oan mà, cô có làm gì đâu? Vì cớ gì đuổi theo người ta, còn bị người ta mắng?
Bản tính trẻ con nổi lên, Lục Vân đưa tay còn lại quệt đi nước mắt sắp tràn ra ngoài, “Hức…tôi ghét anh.” Nói rồi cô cứ chân trần mà chạy đi.
Giờ đến lượt Nhạc Khải lo sốt vó, anh vội vàng đuổi theo kéo Nhạc Vân lại, “Đứng lại, em muốn đi đâu?”
“Đi đâu kệ tôi, chẳng phải anh ghét tôi sao? Anh mắng tôi sao? Hức..đi cho khuất mắt anh.”
“Em…” Nhạc Khải cứng họng, anh thật sự không biết nên nói thế nào? Chẳng phải người nên giận dỗi là anh hay sao? Sao bây giờ lại đổi lại là anh phải dỗ cô chứ?
“Lên xe, tôi đưa em đến trường!” Nhạc Khải xuống giọng.
“Không cần, tôi tự đi, anh tránh ra.” Lục Vân cáu lên, cô khóc, rõ ràng đến đón cô đi học, lúc đó nói chuyện còn vui thế, vậy mà đùng một cái chẳng biết lý do gì lại quay đầu xe bỏ đi, để cô đuổi theo, xong lại mắng cô té tát, Nhạc Khải đồ chết bầm anh là gì chứ?
Lục Vân mắng chửi trong lòng.
“Xin lỗi!” Nhạc Khải bỗng nói.
Anh hơi xoay người nên Lục Vân cũng không rõ là anh đang buồn hay đang giận.
“Là tôi sai, không nên mắng em như vậy, tôi không có quyền mắng em.” Nhạc Khải hạ giọng, anh biết vừa rồi là anh hơi mất kiểm soát, nhưng mà…
Lục Vân bất giác nghe được lời xin lỗi từ Nhạc Khải, tim cô bỗng nhói đau, sao lại như vậy, chẳng phải cô mới là người có lỗi sao? Anh thì có lỗi gì đâu, cả một kiếp anh luôn bao dung, đứng sau cô chờ đợi cô, vì cớ gì lần này trở lại, cô lại buộc anh nói lời xin lỗi với cô chứ?
“Anh…” Lục Vân ngước nhìn người đàn ông đối diện, anh mặc áo sơmi hông, đi giày thể thao, quần jeans bụi, nhìn anh trẻ ra cả bao nhiêu tuổi, cô như tỉnh ngộ.
Anh hôm nay cố tình mặc như vậy là để đi chung với cô, người ta sẽ không nói cô sao? Là vì cô anh mới mặc đồ mà anh không thích? Là vì cô nên anh mới dẹp bỏ nguyên tắc bản thân, dẹp bỏ tự trọng, mặt dày đến cổng nhà đợi cô?
Còn nữa, đừng nói là lúc điện thoại cho cô anh nói là sắp tới nhưng thật ra đã đứng ở cổng từ lâu, như vậy có nghĩa là anh đã nghe cô nói cô ví anh là trộm!
Hơn nữa lúc ở bụi cây bon sai, chẳng lẽ anh cũng biết cô nhìn trộm anh rồi, nhìn rất lâu nhưng lại không lên tiếng, anh nghĩ cô đùa cợt anh?
Lục Vân dở khóc dở cười, chẳng biết nên nói con người này quá ngốc hay EQ của anh thấp nữa.
“Lục Vân, tôi….xin..” Nhạc Khải còn chưa kịp nói từ lỗi thì bất giác một nụ hôn nhẹ lướt qua gò má anh.
“Không cần đâu…” Lục Vân hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến Nhạc Khải ngây ngốc…
Anh vừa được Lục Vân thơm vào má đấy!
Ông trời ơi, cô ấy vừa thơm con!
Nhạc Khải bất giác đỏ mặt, một người đàn ông ở cái tuổi 31 như anh được xem như là quá trưởng thành vậy mà lúc này mới biết được cảm giác được người ta hôn nhẹ nó thế nào?
Không phải anh không muốn thử cảm giác yêu nhưng vì anh chỉ để tâm một mình Lục Vân, nên dù bất cứ ở đâu, có vô số bóng hồng muốn tới cạnh anh, nhưng đều bị anh xa lánh, chối bỏ gạt phăng.
Chỉ có Lục Vân là ngoại lệ thôi, chỉ có cô mới có quyền đến với anh thôi, nhưng anh chờ cô rất lâu rồi, rốt cuộc lần này, cô tiến một bước nhỏ về phía anh, cô hôn anh.
Làn môi của Lục Vân rất mềm, rất thơm.
Nhạc Khải mường tượng nếu như anh có thể chân chính hôn lên đôi môi ấy, thì hạnh phúc biết nhường nào?
Còn đang chìm đắm trong vui mừng, thanh âm trong veo của Lục Vân vang lên kéo Nhạc Khải trở lại với hiện thực, “Nhạc tiên sinh, đi thôi…Tôi phải đến trường nữa đó.”
Lục Vân xỏ giày vào chân, cười thật tươi, nói tiếp: “Với lại, lần sau anh không cần vì tôi mà thay đổi chính mình đâu.”
“Anh cứ là anh thôi, bởi vì kiếp này, dù anh có thế nào, Lục Vân chỉ thuộc về Nhạc Khải.” Lời cuối cùng cô nói rất nhỏ, cô chưa dám nói to cho anh nghe, cũng chẳng biết Nhạc Khải có nghe hay không? Nhưng cô chắc chắn một điều, không lâu đâu, nhất định cô sẽ nói thật to cho cả thế giới biết, Nhạc Khải là của một mình Lục Vân cô…