Xe một đường lái đến trung tâm thành phố, hướng đến ngôi trường danh giá.
Đại học A, nơi đào tạo ra nhiều sinh viên tài giỏi, danh tiếng.
Mỗi một sinh viên ra trường đều có thể làm nên tên tuổi, điển hình như Nhạc Khải, anh ra trường liền lập nghiệp từ chính hai bàn tay của anh mà không cần đến ông nội giúp đỡ.
Chưa đầy mười năm, công ty của anh hiện tại đã sánh ngang tầm với Tập Đoàn Nhạc thị.
Lục Vân học ở đây năm thứ hai, cô cũng biết chút ít về lịch sử học bá của Nhạc Khải, nhưng trước kia vì cô không thích anh, nên mỗi lần ba cô nhắc đến Nhạc Khải, bảo cô phải học hỏi anh thì cô lại ngán ngẩm, bài xích thậm chí là ghét bỏ, một chút cũng không muốn nghe về anh.
Nhạc Khải đã rời trường mười năm, nhưng dường như tin tức về anh chưa bao giờ là nguội, bởi vì lúc này xe chỉ vừa đến cổng trường, lập tức có vài nữ sinh nhận ra đó là xe hơi của Nhạc gia.
Chỉ duy nhất người nhà họ Nhạc mới có thể đi những dòng xe phiên bản giới hạn thế này.
“Nhìn xem, đó chẳng phải xe của nhà họ Nhạc sao? Xe đó tôi chỉ nghe thấy thôi chứ giờ mới được tận mắt nhìn thấy nha.” Một nữ sinh nói với cô bạn của mình.
“Đúng vậy, cả thành phố này chắc chỉ có nhà họ Nhạc là đi xe đó thôi.
Tôi cũng từng đến nhà họ một lần rồi, nhìn đã mắt luôn, nhà họ như cung điện ấy.” Cô gái kia khoe.
Nhạc Khải bước xuống xe trước bao nhiêu cặp mắt của đám sinh viên, cả bọn đều suýt xoa trố mắt mà nhìn, trong mắt toàn là hâm mộ, Lục Vân cũng xuống sau đó cũng chẳng quan tâm đám người kia nhìn đến bọn họ thế nào, cô lúc này chỉ chú tâm nhìn Nhạc Khải, cô muốn biết anh đưa cô đến trường rồi, có phải là sẽ hôn tạm biệt hay không, hoặc là âu yếm cô một chút chẳng hạn.
Nhưng trái lại với suy nghĩ của Lục Vân, Nhạc Khải lại chỉ nói: “Cô vào trường đi, buổi trưa tôi sẽ đón cô.”
Lại là cách xưng hô kiểu này, Lục Vân buồn rầu, chẳng phải đã nói chuyện với nhau rồi sao, cô cũng chủ động nhắn tin cho anh luôn rồi, vậy mà anh dường như vẫn có chút xa cách.
Anh không thương cô sao? Tôi em gì chứ, xa lạ muốn chết!
Cô nhìn anh vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Nhạc Khải nhìn phản ứng của Lục Vân, anh hỏi, “Còn chuyện gì nữa không?”
Lục Vân sụ mặt, lẩm bẩm trong miệng rất nhỏ, “Chuyện gì cái đầu anh ấy, đã chấp nhận qua lại rồi, còn tôi với cô, nghe xa lạ nhau cách cả con phố ấy!”
“Nói gì đó?” Nhạc Khải nhướng mày hỏi.
Anh rõ ràng đã nghe cô nói, nhưng vẫn muốn hỏi, thật ra anh cũng muốn tiến thêm một chút, nhưng lại đắn đo sợ cô nghĩ anh vội vã, nghĩ anh nông cạn.
Anh chỉ muốn từng chút một thật chắc chắn để ở bên cạnh cô mà thôi.
Tình yêu mà, dù có yêu đến mấy, cũng không thể quá vội vàng, càng huống hồ, Lục Vân hiện tại chấp nhận trò chuyện với anh, nhưng liệu cô ấy có thật sự muốn chung sống với anh hết đời hay không lại là một chuyện khác.
Nhạc Khải suy nghĩ.
“Không có gì, Nhạc tiên sinh đi thong thả.” Lục Vân có chút bực bội đáp cũng chẳng thèm quay lại nhìn Nhạc Khải một cái.
Nhạc Khải biết cô gái nhỏ hình như giận rồi, là vì anh xưng hô xa cách với cô sao, nhưng nếu như chiều theo cô thì…
Chậc! Nhạc Khải than khổ, ai bảo anh yêu cô làm chi chứ!
“Chờ một chút!” Nhạc Khải chợt kéo tay Lục Vân lại.
“Còn chuyện gì nữa?” Lục Vân xụ mặt, gọi em cũng không gọi, lôi kéo cái gì chứ?
“Cảm ơn món quà nhỏ của em! Nó đẹp lắm.” Nhạc Khải vừa nói vừa giơ chiếc móc khoá có hình trái tim được đính đá rất tinh xảo lên hua hua trước mặt Lục Vân, “Tiểu Vân nhà chúng ta thật sự rất khéo tay, tôi rất thích món quà của em.” Anh khen cô, anh cười với cô.
Ba chữ “Nhà chúng ta” vang lên làm Lục Vân thoáng sửng sốt.
A!
Lục Vân ngây ngốc, rốt cuộc cũng gọi cô là em rồi, cũng gọi em rồi! Lại còn là “Tiểu Vân nhà chúng ta” nữa chứ! Chung quy Nhạc Khải này vẫn là không có ngốc đi.
“Không có gì, anh…anh thích là được rồi.” Lục Vân cúi đầu, hai má thoáng ửng hồng, sau đó mang theo ba lô nhỏ trên vai, dự định chạy biến vào trường, cô dám chắc nếu còn ở lại đây thêm một khắc thôi, chắc chắn anh sẽ đánh đổ cô mất.
Đúng là yêu nghiệt mà, đẹp trai cũng phải tém tém lại đi chứ.
Lục Vân xoay người bước được mấy bước, cô bất giác quay mặt lại, nói lớn vừa đủ Nhạc Khải nghe, “Nhạc tiên sinh, từ giờ cứ gọi em như vậy nhé, em muốn chúng ta bắt đầu một mối quan hệ.”
Hửm? Nhạc Khải hơi nheo mắt, anh có nghe lầm không? Lục Vân muốn bắt đầu mối quan hệ với anh, là tình yêu nam nữ đó sao?
Trong lòng bất giác như có pháo hoa viu viu bay lên nổ ra rực rỡ.
Nhạc Khải nhìn theo bóng dáng nhỏ của Lục Vân dần khuất sau cánh cổng trường, anh khẽ cười một cái, trong lòng vậy mà lại có một loại cảm giác âm ấm, dễ chịu, yêu thầm cô bao lâu, có phải anh bắt đầu được đền đáp rồi hay không?
Anh quay đầu ngồi vào xe, mải chìm trong hạnh phúc bắt đầu nhen nhóm, đôi môi mỏng mím lại bất giác mỉm cười, căn bản cũng chẳng để tâm đến bao nhiêu cặp mắt ngoài kia đang nhìn anh, họ thắc mắc!
Nhạc Khải đại tổng tài đỉnh đỉnh của Lam Thành nổi danh chẳng bao giờ cười, ấy vậy mà vừa rồi lại cười như tên ngốc giữa thanh thiên bặt nhật?
Đúng là kỳ lạ!