Chiếc BMW đen bóng dừng lại bên đường thoáng chốc liền thu hút sự chú ý của người dân nơi trấn nhỏ này.
Nó thật sự nổi trội giữa phố nhỏ chật hẹp thế này.
Nơi trấn này, người sống ở đây cũng không phải hạng nghèo hèn gì, nhà nào cũng ít nhất sắm xe hơi trong nhà, vậy nhưng lúc này sự xuất hiện của chiếc xế hộp kia lại làm họ hết sức kinh ngạc, có lẽ chủ nhân của chiếc xe kia thuộc về trang viên đang được xây dựng không chừng, họ chỉ biết sắp tới sẽ có một trang viên hoa lệ được hoàn thành ở đây.
Giống như một cung điện dành cho công chúa vậy.
Không ai biết bên trong xe lúc này là ai, đang làm gì? Mà bên trong xe, không gian lại ái muội đến có chút ngại ngùng.
Nhạc Khải vậy mà đang hôn Lục Vân, lúc cô nức nở, anh không biết vì sao cô lại khóc, chỉ biết nhìn cô khóc anh không nỡ, dỗ cô lại không nín, sốt ruột lại rối rắm, là đàn ông anh chẳng sợ gì lại chỉ sợ nước mắt phụ nữ ngoài mẹ anh ra, thì người thứ hai là Lục Vân.
Anh rất sợ nhìn thấy cô khóc.
Bởi vì như vậy nên lúc này môi anh mới tham luyến mà day dưa với đôi môi mềm đỏ của Lục Vân không dứt.
Cứ lo sợ, cứ áy náy rằng Lục Vân sẽ chán ghét, sẽ bài xích anh, không nghĩ đến, không nghĩ đến, cô vậy mà thuận theo, còn vụng về mà đáp trả anh, hơn nữa với phản ứng của cô, Nhạc Khải dần khẳng định được đáp án mà bấy lâu nay anh mong đợi.
Nhạc Khải ôm Lục Vân, rời môi cô mà hôn lên tóc, lên đôi mắt xanh đang hé mở nhẹ nhàng, lên chóp mũi cao của cô, một lần nữa lại dời xuống môi cô lấp đầy, môi cô rất mềm, rất ngọt, cuối cùng Nhạc Khải cũng có thể chính thức ngậm cắn được đôi môi mà anh luôn tưởng niệm kia.
Thật thích, thật hạnh phúc.
Thật lâu, Nhạc Khải mới quyến luyến mà rời ra, hai cánh môi của Lục Vân còn vì dấu vết anh để lại mà đỏ hồng, hai gò má trắng nộn cũng vì xấu hổ mà ửng hồng.
“Sao rồi, còn khóc nữa không?” Nhạc Khải dịu dàng hỏi.
Hai tay nhẹ vuốt tóc cô.
Lục Vân cụp mi mắt, cô không dám khóc nữa, cũng chẳng dám nhìn anh, chỉ nhẹ gật đầu, cô chẳng ngờ tới, Nhạc Khải lại dùng phương thức bá đạo này mà dỗ cô nín khóc.
Chắc chỉ có mỗi anh là nghĩ ra được cái chiêu hời này thôi.
Người ta dỗ phụ nữ thì dẫn họ đi mua sắm, đi chơi, còn anh thì hay rồi, ở nguyên trong xe mà dùng miệng trực tiếp ngăn cô khóc.
“Trả lời anh, sao lại khóc, có phải anh làm em buồn chuyện gì?” Nhạc Khải vẫn chưa yên tâm hỏi.
“Không có gì, tại em cảm động, nên khóc.” Lục Vân nói.
Nhạc Khải hơi nhướng mày, “Thật sự chỉ có như vậy?”
“Thật.” Lục Vân nói nhỏ, cô vậy mà lại không kìm được để trái tim rung động đập lên khi anh áp sát dò hỏi.
Có trời mới biết tâm cô lúc này có bao nhiêu kích động.
Cô từ lúc trọng sinh, thời gian chưa đầy hai tháng, cô đã từng mường tượng ra rất nhiều lần gặp lại Nhạc Khải rồi thổ lộ với anh sẽ là trong tình huống nào, ai mà biết lại ngay trong tình huống như thế này, thật sự là vượt qua mong đợi của bản thân cô.
Anh chủ động hơn cô nghĩ, mà từ giờ cô có lẽ cũng không cần phải nói ra chuyện cô sống lại một đời nữa.
Sự thật đó nên được cô mang theo đến ngày xuống tận mồ thì tốt hơn.
Nhưng mà ngoài chuyện này, cô còn vài việc phải làm, Thẩm Nhược Ni, mối nợ giữa cô và cô ta còn chưa giải quyết, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Nhạc Khải để Lục Vân ngồi lại chỗ cẩn thận, lại thắt dây an toàn cho cô, rồi nói: “Nếu nín khóc rồi, vậy chúng ta liền đến xem nhà mới của em nhé!”
Lục Vân lúc này mới nhớ trước khi đến trấn này, Nhạc Khải nói chở cô đến nhà của cô, cô tò mò lại hỏi: “Anh mua cho em hả?”
“Không, là xây cho em.” Anh cười, khởi động xe, lái đi rồi nói tiếp, “Khu trang viên này tự chính tay anh thiết kế, nó là quà hôn lễ anh tặng cho em, khi nào chúng ta kết hôn, thì nó thuộc về em.”
Lục Vân kinh ngạc, trong lòng lại bắt đầu kích động không ngừng, Nhạc Khải vậy mà còn có thể làm đến mức này, anh còn tự tay thiết kế rồi cho xây dựng trang viên cho cô.
Chuyện trang viên này, kiếp trước cô không hề biết bởi vì mỗi lần gặp anh đều chỉ là chán ghét sau đó đường ai nấy về nên chuyện anh xây trang viên tặng cô, anh không nói cho cô biết, ngay đến lúc chết cô cũng chẳng biết về sự tồn tại của nó.
Nghĩ lại bản thân khi đó thật ngu muội hết chỗ nói.
Lục Vân tự thấy hổ thẹn trong lòng.
Cô hơi cúi đầu, “Nhạc Khải, cái đó anh không cần làm vậy đâu, em..em..
không xứng.”
Nhạc Khải nghe cô ấp úng như muốn từ chối, lại như có chút tiếc nuối, anh khẽ bật cười, xoa tóc cô, “Sao lại không xứng, sau này em là vợ anh, anh đương nhiên phải cho em một mái nhà hoàn hảo, anh không muốn vợ anh chịu khổ.”
Lục Vân trầm mặc, có phải kiếp trước nếu cô cũng chấp nhận yêu anh thì sẽ nghe được những lời này hay không? Đều sẽ được Nhạc Khải ôn nhu mà trân trọng như thế này hay không?
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh thích làm như vậy, ai cũng không quản được, chỉ cần làm cho Lục Vân, thì chuyện gì anh cũng nguyện ý làm.” Nhạc Khải nói rồi nhìn phía trước, “Đến nơi rồi, đi thôi cô Lục à, vào xem nhà mới của em.”
Lục Vân hít sâu một hơi, cô nhìn khung cảnh trước mắt, nhanh chóng áp chế cảm xúc trong lòng xuống, không chút do dự mà đáp lại anh, “Không phải là nhà em, mà là đi xem nhà mới của hai chúng ta mới đúng.”
Nhạc Khải nghe cô gái nhỏ khẳng định, trong lòng dậy sóng, bất giác cười đến ấm áp, ấm áp như gió xuân tháng tư vậy…