Vẫn Trong Vòng Tay Anh FULL


Nhạc Khải dùng cơm trưa với Lục Vân xong, anh gọi tráng miệng, chỉ là món tráng miệng còn chưa có dọn lên, anh bỗng cảm thấy cơ thể bắt đầu khác thường.
Dưa chuột thật lâu rồi anh không hề đụng đến loại rau củ này.

Hôm nay miễn cưỡng ăn lại, hậu quả liền tới.

Mà Lục Vân vẫn chẳng hề biết anh bị dị ứng với dưa chuột.
Khắp người bắt đầu thấy ngứa râm ran, mẩn đỏ cũng dần xuất hiện, Nhạc Khải vội đứng dậy, anh nói với Lục Vân,
"Em ăn tiếp nhé, anh vào nhà vệ sinh một lát."
Lục Vân gật đầu, cũng không quá để ý đến phản ứng của Nhạc Khải, "Anh đi nhanh trở lại nhanh."

Nhạc Khải đứng lên, rời khỏi sương phòng, Lục Vân ở lại ngồi chờ Nhạc Khải, tiện tay lôi điện thoại ra xem một chút, cô nhớ hình như sắp đến sinh nhật ông nội của Nhạc Khải, cũng nhớ được đến buổi tiệc đó chính là lần đầu cô gặp ông nội Nhạc.
Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, rồi thêm hai mươi phút nữa, vẫn không thấy Nhạc Khải trở lại, anh bỏ cô lại rồi sao?
Chắc không có chuyện đó đâu, Lục Vân tự an ủi mình, cô tin Nhạc Khải sẽ không bỏ cô lại một mình.

Lục Vân bắt đầu ngóng về phía cửa, chỗ này cô không quen thuộc, nếu ra bây giờ không biết lại bị lạc, nhưng ở lại đợi lại cảm thấy không an tâm, đắn đo một hồi, Lục Vân đứng dậy quyết định tìm Nhạc Khải, không có chuyện cô ngồi đây chờ được.
Đúng lúc này, cánh cửa sương phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông tao nhã, đeo mắt kiếng nhìn qua vô cùng tri thức, không phải Tần Thao thì là ai.
Lục Vân ngạc nhiên, đôi mắt xanh mở to tròn nhìn người đàn ông trước mắt, trên đầu xuất hiện dấu chấm hỏi to tướng.
"Xin chào, có phải là cô Lục Vân không? Nhạc tổng dặn tôi đến đón cô về." Tần Thao thái độ kính cẩn nói với Lục Vân.
Nửa giờ trước, anh nhận được điện thoại của Nhạc Khải, nói anh đến phòng này đưa Lục Vân về nhà họ Lục, cũng chẳng rõ lý do vì sao mà sếp của anh hẹn bạn gái đi ăn rồi, lại bỏ người ta ở lại đây, thật không sợ người ta giận dỗi sao, nhìn cô gái này rõ ràng còn rất trẻ con.
"Anh là ai?" Lục Vân một chút cũng không sợ hãi người đàn ông trước mặt, "Nhạc Khải anh ấy đâu, tôi không ngồi xe người lạ."
Tần Thao đánh giá Lục Vân, còn nhỏ, tầm hai mươi tuổi, tóc đen xoăn, mắt xanh, da trắng, là con lai, chỉ có điều nhìn sao cũng thấy quá trẻ con.

Nhạc tổng nhà anh lại có thể có khẩu vị như vậy nha.
"Tôi là thư ký trưởng của Nhạc tổng, Tần Thao.

Nhạc tổng có việc gấp, nên dặn tôi đến đón cô.

Tôi chỉ làm theo căn dặn của sếp, chuyện còn lại tôi không biết." Tần Thao nói.

Lục Vân không tỏ biểu cảm gì, cũng không hỏi tiếp, chỉ khẽ gật đầu, "Vậy làm phiền anh." Nói rồi cô đứng lên qua mặt Tân Thao rời khỏi sương phòng, mà Tần Thao lại không nghĩ Lục Vân có thế bình tĩnh vậy, không thắc mắc cũng không chất vấn, chỉ nghe rồi chấp thuận.
Cô gái này còn không sợ bị người ta lừa sao?
Tần Thao vội đuổi theo Lục Vân ra khỏi nhà hàng, mở cửa xe phía sau cho Lục Vân, sau đó ngồi ghế lái, trong lòng chẳng biết là nên dùng loại cảm giác gì để diễn tả thái độ của anh đối với cô bạn gái của sếp anh.
Ở cô gái này có một loại uy áp gì đó mà anh không nói được, nó rất giống với uy hiếp mà Nhạc tổng khi tức giận mang lại.

Nếu vậy thì lúc này đây, cô gái này đang giận, mà loại tức giận này lại không chút tỏ ra ngoài.

Tần Thao vừa lái xe vừa đánh giá sắc mặt Lục Vân qua kính chiếu hậu, anh tự nhiên thấy lạnh người, chỉ mong đoạn đường đến biệt thự Lục gia ngắn một chút, bằng không thật khiếp mà.
Đến nơi, Lục Vân tự mở cửa xuống xe, Tần Thao cũng xuống theo, liền kính cần nói: "Cô Lục Vân, Nhạc tổng có dặn tôi nói với cô, ba ngày tới anh ấy có việc gấp, nên nếu cô đến trường, tôi sẽ đưa đón cô thay anh ấy."
"Được." Lục Vân gật đầu, xoay người đi về phía cổng, nhưng ngay khi Tần Thao vừa rời đi, cô mặt không cảm xúc, lại quay trở lại đi ra đường lớn, bắt một chiếc taxi, hướng dinh thự Nhạc gia đi tới.
Cái gì mà có việc gấp ba ngày, cái gì thay anh ấy đưa đón, tên thư ký này của Nhạc Khải cũng ngây thơ vừa, nghĩ cô là con nít ba tuổi chắc, nói sao thì nghe vậy à, cô mới không tin Nhạc Khải có việc gấp, anh không phải loại người như vậy, anh nhất định gặp chuyện gì rồi.


Chỉ có tên thư ký kia dễ bị lừa mà thôi.
Mà lúc này tại Nhạc gia, Nhạc Khải vừa về nhà liền vào trong phòng tìm thuốc, anh vội cởi áo bên ngoài, cởi cả áo trong, tìm thuốc để uống, vừa tìm thuốc để bôi.

Thật sự nếu chậm một chút nữa, Lục Vân liền biết sự thật rồi.
Bên ngoài vú Trần gấp gáp, "Cậu chủ, cậu sao vậy, có cần tôi giúp không?"
Nhạc Khải lạnh giọng, "Không cần, vú có đừng vào đây, cũng đừng để ai vào."
Vú Trần lo lắng, nhưng chỉ có thể lui đi, bà biết mỗi lần như vậy, bệnh dị ứng của cậu chủ chắc chắn tái phát rồi.
Chỉ là rất lâu trong Nhạc gia, đồ ăn không có dưa chuột, tại sao hiện tại bệnh lại tái phát, không lẽ...
Haizzz, vú Trần chợt thở hắt ra, cậu chủ ơi là cậu chủ, có lẽ vì để vui lòng bạn gái mà tự làm khổ mình rồi đây mà...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận