Quả nhiên như Nhạc Khải nói, anh sẽ không dưỡng bệnh ở bệnh viện X.
Tần Thao nhanh chóng được gọi đột xuất đến ngay bệnh viện trong buổi tối để làm thủ tục cho xuất viện cho Nhạc Khải.
Lần này Lưu Diệc cũng đi chung đến.
Thấy hai người cùng đến, Nhạc Khải ở trên giường bệnh hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, anh thừa biết tình cảm của hai người kia với đối phương.
Lúc này Lục Vân đang cùng Triệu Tuấn nói chuyện tại văn phòng của anh ta.
Triệu Tuấn cầm bệnh án đưa cho Lục Vân rồi nói: "Cô Lục, đây là bệnh án với cả đơn thuốc cho Nhạc tiên sinh, vì anh ấy không ở lại bệnh viện điều dưỡng nên nếu chăm sóc ở nhà sẽ có chút khó khăn hơn, cô nhớ cẩn thận chút.
Lục Vân cầm đơn thuốc, dài cả hai trang giấy, giật cả mình, sao phải sử dụng nhiều loại thuốc như vậy chứ?
Triệu Tuấn nhìn vẻ mặt của Lục Vân, anh ta hơi khó hiểu, chẳng lẽ cô gái này không biết người yêu cô ấy thật sự có một căn bệnh còn nguy hiểm hơn là những vết thương hiện tại sao?
Nhạc Khải mắc phải chứng phân liệt, chỉ là mức độ rất nhẹ, chẳng hiểu vì sao trước kia anh ta còn thường xuyên đi khám, sau đó lại không đi nữa.
Triệu Tuấn biết được chuyện này qua miệng của bạn thân anh ta là Dương Phượng.
Bác sĩ khoa tâm lý của bệnh viện X.
Vị Lục tiểu thư này không biết sao?
Lục Vân nhìn đơn thuốc cô đương nhiên biết có những loại thuốc gì, kiếp trước cô nhớ lúc đi du cô cũng từng đi qua ngành y, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội triển khai tài năng của chính mình.
Hơn nữa lại bị chính bản thân ngu ngốc tin lời kẻ xấu khiến mình rơi vào ngõ chết.
Nhạc Khải vậy mà lại bị chứng phân liệt nhỏ, trong anh tồn tại hai nhân cách, nhưng mà tại sao khi bên cô anh không hề tỏ ra là bị chứng phân liệt, anh đối vơid cô luôn là ôn nhu, là cưng chiều, trọng sinh lại kiếp này, mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, cô biết Nhạc Khải đã cưng chiều và dung túng cho cô thế nào, nhưng tại sao anh lại giấu chuyện anh bị bệnh, anh sợ cô buồn, hay là sợ cô chán ghét anh.
Lục Vân bất giác nhói lên trong tim, như bị một cái dùi nhọn thọc mạnh mà khuấy lên, máu thịt chảy ra từng chút như tra tấn.
Có lẽ kiếp trước cũng vậy dù mang bệnh trên người, nhưng Nhạc Khải trước sau vẫn luôn yêu thương chỉ một mình Lục Vân.
Cho đến kiếp này cũng vậy, hiện tại lúc này có lẽ vì anh biết cô vốn không thích ở lại bệnh viện quá lâu, nên mới không muốn ở lại bệnh viện điều dưỡng, muốn về nhà để cô không khó chịu mỗi ngày phải ngửi phải mùi bệnh viện.
Anh làm tất cả đều là vì cô!
"Cô Lục, cô không sao chứ?" Triệu Tuấn hỏi, "Nếu không còn vấn đề gì, thì cô có thể đi rồi."
Lục Vân giật mình, quay lại thực tế, "À, tôi không sao, cảm ơn anh nhắc nhở." Nói xong liền đứng dậy rời khỏi văn phòng của Triệu Tuấn, quần áo trên người cô vẫn còn loang lổ vài vết máu do lúc mang Nhạc Khải đến cấp cứu.
Lục Vân đi nhanh về phòng hồi sức, cô thật sự muốn nhanh chóng ôm lấy Nhạc Khải ngay lúc này, muốn để cho anh biết cô thích anh, muốn anh đến mức nào, lúc bắt đầu tỏ tình với cô, anh hứa sẽ đợi cô tốt nghiệp xong, đợi cô đi du học về, lúc đó rồi kết hôn cũng không muộn.
Anh không muốn làm Lục Vân cô khó xử cưỡng ép bản thân làm chuyện mà cô không muốn làm.
Cô thật sự rất hối hận vì cô dù có yêu Nhạc Khải, nhưng lại chẳng biết một chút gì về con người của anh, bí mật của anh.
Cứ để anh một mình chịu đủ áp lực của cuộc sống, trong đó có cả cô.
"Nhạc Khải, chúng ta về nhà thôi." Lục Vân đẩy mạnh cửa phòng vào, thấy anh đang đứng cạnh giường gọi điện thoại vừa xong, cô mặc kệ, hai mắt nóng lên, lao đến ôm chầm lấy anh từ phía sau lưng, "Nhạc Khải, tại sao lại giấu em?"
Nhạc Khải không ngờ Lục Vân lại quay về sớm vậy, cũng may cuộc gọi vừa rồi cho Dương Phượng, cô không nghe thấy, anh muốn đợi sau khi cô đi du học về, sẽ cho cô biết, chỉ là Nhạc Khải không ngờ rằng cô đã biết hết rồi.
"Sao vậy, có chuyện gì, anh đã bảo Bạch Vu đi tìm em rồi, sao nhanh vậy đã quay lại, Bạch Vu không tìm được em sao?" Nhạc Khải nén đau xoay người lại nhìn Lục Vân dịu giọng hỏi.
"Anh còn giả bộ, nếu em không lấy được đơn thuốc, anh còn định giấu em đến khi nào, có phải anh nghĩ em là trẻ con, không đáng để em quan tâm đúng chứ?" Lục Vân mắt nóng lên, nước mắt cũng trực trào, chất vấn Nhạc Khải.
Anh nhìn cô gái nhỏ bỗng nhiên xù lông với mình, lại nghe cô nói anh giấu cô chuyện gì đó, liền lờ mờ hiểu ra vấn đề, cái tên Dương Phượng chết tiệt, đã dặn với cậu ta là nhắc khéo Triệu Tuấn, vậy mà cuối cùng vẫn để tiểu Vân biết.
Cái đám bạn của anh thật chẳng ra sao, một Hoắc Hạo không rõ ràng, giờ lại một Dương Phương không kín đáo, lại còn gặp một Triệu Tuấn ruột thẳng như ngựa.
Thật là thất bại mà.
"Tiểu Vân, anh, anh không cố ý giấu em, anh là sợ..." Nhạc Khải không thể nói tiếp, đâu đó trong tim anh vẫn còn một nỗi lo lắng khó quên, anh vẫn luôn sợ cô là không thật lòng với anh, anh sợ cô chẳng qua chỉ là thương hại anh.
"Đồ ngốc này, chẳng phải chúng ta đã giao kèo, rằng không được giấu đối phương bất kỳ chuyện gì sao?" Lục Vân vừa nức nghẹn vừa nói.
Cô biết lúc này khóc là không tốt, nhưng ngoài làm thế này ra cô chẳng biết làm gì khác.
"Được rồi, ngoan nín đi, anh nói, anh nói được không?" Nhạc Khải vừa dỗ vừa kéo cô ngồi xuống rồi ôm Lục Vân vào lòng.
"Thật ra anh muốn đợi em đi du học về rồi mới nói, anh bị phân liệt nhân cách nhưng chữa khỏi rồi, lúc ở bên em, anh thật sự cảm thấy không còn bị bệnh nữa, anh..." Nhạc Khải còn chưa nói hết đã nghe Lục Vân nói, cô ôm anh, nghiêm túc nói,
"Nếu vậy, em sẽ đi du học ngay lúc này, em muốn đi du học từ bây giờ, như vậy khóá học kết thúc sớm, em cũng sẽ sớm kết hôn với anh, anh sẽ không có cơ hội giấu em nữa."
Nhạc Khải nhìn Lục Vân mà có hơi nhíu mày, "Em muốn nghỉ học ngang sao? Anh không đồng ý!"
"Em đương nhiên không nghỉ ngang, em xin phép thầy rồi, nếu kỳ thì cuối này em đậu điểm tuyệt đối, em sẽ đi du học sớm, hoàn thành trước khoa học hai năm." Lục Vân kiên định nói.
Nhạc Khải trầm mặc, nếu vậy có phải là cô sẽ rời xa anh không? Lễ đính hôn của bọn họ sắp đến rồi mà, Lục Vân thật sự muốn rời xa anh như vậy sao?
Còn đang nghĩ thì lại nghe Lục Vân nói tiếp: "Nhưng mà trước khi đi du học, em phải đính hôn với anh đã, em muốn đánh dấu chủ quyền, muốn anh là hoa đã có chủ, là của mình Lục Vân em."
Một lời này khiến Nhạc Khải ngây ngẩn, anh có phải đang nằm mơ không? Nếu là mơ, vậy thì anh nguyện không tỉnh lại...