Rời khỏi bệnh viện, Nhạc Khải lái xe đưa Lục Vân về biệt thự nhà họ Lục.
Anh lái xe rất chậm, Lục Vân bảo anh lái nhanh lên, anh lại nói, lái nhanh, đường sóc nảy, ruột lộn lên, tôi lại phải bỏ cuộc họp chở em đi cấp cứu lần hai.
Lục Vân im miệng đuối lý, cô cũng sợ ruột bị lộn lại lắm chứ!
Rốt cuộc đáng lí chỉ mất nửa giờ là đến nơi, nhưng thời gian lại mất cả giờ đồng hồ.
Nếu là kiếp trước, Lục Vân đã nhảy dựng lên rồi, cô nhất định sẽ bắt Nhạc Khải lái nhanh lên, bằng không cô sẽ nhảy khỏi xe để xuống bắt xe khác.
Nghĩ lại lúc đó, Lục Vân càng thấy mình quá quắt, không hiểu chuyện.
Vừa vô duyên, lại vừa vô lý!
“Đến nơi rồi, có cần tôi dìu vào nhà không?” Nhạc Khải hỏi, rất nghiêm túc, anh không có ý khơi lại vụ xấu hổ suýt vồ ếch của Lục Vân tại bệnh viện, anh rất thật tình.
“Dìu, anh dìu tôi đi…tôi sợ té.” Lục Vân cúi gầm mặt lí nhí nói.
Cô chẳng muốn tự mình đi, rồi yếu ớt suýt vồ ếch lần hai, cô tuyệt đối sẽ không để xấu hổ lần nữa.
“Được.” Nhạc Khải mở cửa xe xuống trước, sau đó vòng qua mở cửa cho Lục Vân, anh cẩn thận đỡ cô, cũng không dám đụng chạm cô quá nhiều, lúc ở bệnh viện chẳng qua tình thế cấp bách, anh buộc phải bế cô ra xe, trong lòng e ngại cô sẽ vì vậy mà nghĩ anh lợi dụng, anh háo sắc, cũng may là cô hình như chẳng để ý.
Nhưng một lần thôi là đủ rồi, nếu người ta không thích mình, mà mình cứ đeo bám, người ta sẽ càng chán ghét hơn.
Lục Vân khó hiểu, rõ ràng nãy ở bệnh viện còn ôm cô như vậy, vậy mà lúc này lại khách khí giữ khoảng cách, không muốn đâu, cô muốn anh thân thiết với cô một chút thôi mà.
Nhưng cuối cùng Lục Vân chỉ có thể ấm ức, không ôm thì không ôm, dìu như vậy cũng tốt, cô biết tâm ý của anh với cô rồi, từ từ cũng sẽ khiến anh mở lòng với cô thôi, xem như là tập yêu đi.
Hai người vào đến đại sảnh, một người phụ nữ tầm 37, 38 tuổi đi vội ra, bà ta đon đả, thái độ vô cùng ân cần “Cậu Nhạc Khải, Lục Vân có sao không?”
Nhạc Khải hơi chau mày, trong nhà họ Lục, anh rất không thích nhất là người phụ nữ này, Lâm Tư Nghi.
Nghe đâu Lâm Tư Nghi có một lần giúp đỡ Lục Thiên Minh, ba vợ tương lai của anh, nên ông phá lệ cho bà ta về làm giúp việc trong biệt thự nhà ông.
Ai mà biết, Lâm Tư Nghi vậy mà nghĩ mình sẽ trở thành chủ nhân của cái nhà này.
Coi trời bằng vung, nhiều lần muốn xung đột với Lục Vân, nhưng Lục Vân lại phớt lờ bà ta, xem bà ta như không khí.
“Không sao, có tôi lo cho cô ấy rồi.” Nhạc Khải lãnh đạm nói.
Lục Vân đưa mắt nhìn Lâm Tư Nghi, nếu không phải vì ba cô trọng tình nghĩa, cô đã cho con mụ này ra đường từ tám kiếp.
Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, cô không muốn nhìn thấy người phụ nữ này một chút nào, bởi vì bà ta là nguyên nhân khiến mẹ cô mất.
“Bớt giả từ bi trước mắt tôi.” Lục Vân bực bội nói, thanh âm thập phần lạnh nhạt, chán ghét.
Lâm Tư Nghi cúi gầm mặt, biết mình chẳng được chào đòn, siết chặt nắm tay, uất hận thêm trong lòng.
Nhạc Khải như hiểu được ý của Lục Vân, anh cũng không dài dòng, gọi thẳng tên của bác quản gia, “Bác Hà, bác Hà đâu.”
Một người đàn ông từ trong gian bếp đi ra, trên tay còn có một chén cháo yến nóng hổi.
Vừa thấy Nhạc Khải dìu Lục Vân, ông vui mừng đến quên cả chén cháo nóng trong tay, rối rít.
“Cậu Khải, cô Vân, cô cậu về rồi, về rồi, về là tốt rồi.
Phật phù hộ, cô chủ không sao.”
Bác Hà lấy đồ đem cất, dặn cô hầu gái mang cháo yến vào phòng cho cô chủ, xong mới lui xuống.
Nhạc Khải cũng không nói gì, trực tiếp đi qua mặt Lâm Tư Nghi, xem bà ta chỉ như không khí, nhanh chóng dìu Lục Vân về phòng cô, căn biệt thự này anh khá quen thuộc, bởi vì từ lúc được ông nội chỉ định, được ba của Lục Vân cho phép, anh liền tới đây làm khách thường xuyên, một phần là bàn chuyện làm ăn với ba vợ, mặt khác cũng là muốn bồi dưỡng tình cảm, muốn thử tập yêu với cô nhóc Lục Vân kém anh tới 12 tuổi kia.
Anh không ngại người ta nói trâu già gặm cỏ non, với anh tình yêu không phân biệt tuổi tác, quan trọng mình yêu đủ sâu, đủ đậm không để người mình thương chịu khổ, vậy là tốt rồi.
Nhưng đáng tiếc cả một năm rồi cô nhóc Lục Vân chẳng những chẳng thích anh, mà hình như còn ghét anh thêm, càng tránh xa anh hơn, ở bệnh viện cô để anh ôm có lẽ là cảm kích chuyện anh đưa cô đi cấp cứu thôi.
Đơn giản chỉ có vậy.
Vào đến phòng, Lục Vân nói.
“Cảm ơn anh Nhạc Khải, anh về đi.”
Nhạc Khải hụt hẫng khi nghe Lục Vân đuổi khéo.
Quả nhiên là như vậy, Lục Vân vẫn không thích anh.
Anh vẫn không được cô chấp nhận.
Dù anh có đối tốt như nào, cô có lẽ cũng chẳng thích anh.
Nhạc Khải khẽ xoay người, “Được, tôi về đây, em nghỉ ngơi cho tốt.” Lòng có chút mất mát xoay chân định bước đi, nhưng ngay sau đó anh liền khựng lại, vì nghe được câu nói của Lục Vân, cô nói rất nhỏ nhưng lại đủ để anh nghe được, “ Ông chú Nhạc Khải, chúng ta add wedchat đi.”
Nhạc Khải sững người, quay lại nhìn Lục Vân, thấy cô đang nhoẻn miệng cười, tay cô đang cầm tấm danh thiếp của anh hua hua, “Tôi thêm số của anh vào nick của tôi đấy nhé!”
Lục Vân vui vẻ nói, tuy sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng hai cái lúm đồng tiền cười lên rất sâu không hề làm cô mất sức sống mà còn đáng yêu vô cùng.
Nhạc Khải ngẩn người, lần đầu tiên Lục Vân cười với anh, cô xin wedchat của anh, cô tự mình đề nghị, cô nhóc 19 tuổi này thật sự muốn tập yêu cùng ông chú 31 tuổi là anh sao?
Ừ thì xưng hô ông chú sao có vẻ kỳ khôi quá, nhưng mà như vậy là có tiến triển rồi.
Có hi vọng rồi!
Lục Vân thấy Nhạc Khải không phản ứng, lại nhìn cô chằm chằm, cô có chút bức bối, anh không đồng ý cho cô add wedchat sao? Trong lòng tiu nghỉu buồn bực nói, “Là tôi… đường đột.
Anh không thích thì thôi vậy.”
Dù biết anh có tâm ý với mình, nhưng Lục Vân vẫn không tin lắm, kiếp trước là thế nhưng thay đổi thì ai biết được, chuyện cô trọng sinh còn xảy ra cơ mà, thế nên mà việc Nhạc Khải không còn yêu cô cũng chẳng ngoại lệ.
“Không phải đâu, cô cứ thêm vào.
Tối nay tôi nhắn tin cho cô.” Nhạc Khải nói xong, quay đầu đi nhanh ra cửa, có lẽ Lục Vân không biết anh lúc này vui thế nào đâu, tim anh như có hàng ngàn con nai con chạy loạn, 31 tuổi, anh mới có người chủ động xin Wedchat, lại còn là người anh để ý, không vui mừng sao được?
Vui như điên luôn ấy!
Nhạc Khải đi rồi, Lục Vân nằm vật ra giường vì mệt, vết mổ lại đau như kiến cắn, mặc dù bệnh viện đã dùng biện pháp tốt nhất để giúp cô, nhưng đau vẫn cứ đau, người chứ có phải đồ vật đâu mà chẳng có cảm giác, nghĩ đến vẻ hốt hoảng của Nhạc Khải khi nãy, Lục Vân mỉm cười, cái ông chú 31 tuổi kia vậy mà lại có thể biết xấu hổ đấy?
Buồn cười ghê, mà cũng hạnh phúc ghê, kiếp này cô bước đầu đã có thể thay đổi được kết cục của kiếp trước, không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nhưng Lục Vân chắc một điều rằng, cô sẽ không cô phụ tấm chân tình của Nhạc Khải nữa…