Dinh thự Nhạc gia ba ngày sau.
Nhạc Khải quyết định chiều theo người yêu, vết thương đã tạm ổn, anh liền nói cùng ông nội quyết định tổ chức lễ đính hôn của anh và Lục Vân.
Anh ghét cảm giác phải chờ đợi.
Lúc này Nhạc Bằng vừa từ nước ngoài trở về, ông cụ gấp rút từ sân bay trở về để bàn chuyện đính hôn với cháu trai đích tôn của ông.
"Ông nội." Nhạc Khải từ trên lầu vừa bước xuống cầu thang vừa thấy ông cụ liền gọi.
Đối với vị trưởng bối này,
Nhạc Khải thật sự kính trọng ông nội của mình.
Anh cũng rất biết ơn vì nhờ ông mà anh gặp được Lục Vân.
Gặp được cô gái định mệnh của đời anh.
"Tiểu Khải, cháu thế nào rồi, đã khá hơn chưa?" Nhạc lão tiên sinh dáng người hơi gầy, từ sảnh đi vào, theo sau ông còn có thư ký của ông, ông lên tiếng trách móc, "Cái thằng nhóc này, tại sao lại để bản thân bị thương, con muốn ông già ta lo chết phải không?"
"Con không sao, ông nội đừng lo, chuyện đó đã được Hoắc Hạo xử lý rồi." Nhạc Khải vừa đi xuống cầu thang vừa đáp.
"Chuyện đính hôn cháu định thế nào, cũng phải có một lời với lão Lục, con bé Lục Vân không ở đây sao?" Nhạc lão gia tử lại hỏi.
"Cô ấy vừa về hôm qua, là cha cô ấy gọi về, bây giờ con định qua đó, nhân tiện nói chuyện về lễ đính hôn." Nhạc Khải nói.
"Vậy đi liền thôi, ta cũng đã lâu chưa gặp con bé." Nhạc lão gia nói giọng điệu vui mừng.
***
Một giờ sau tại nhà họ Lục.
Lục Vân cùng cha cô vừa từ công ty trở về, cô xin phép thầy hiệu trưởng nghỉ một tuần vừa để chăm sóc cho
Nhạc Khải, vừa đến công Lục thị công ty của ba cô để quan sát tìm hiểu tình hình của công ty.
Kiếp trước cũng vào khoảng thời gian này, Lục Vân nhớ công ty của ba cô rơi vào khủng hoảng, nên mới liên hôn với Nhạc thị để cứu vẫn công ty.
Cũng vào thời gian này, chuyện Nhạc Khải bị ám sát có lẽ cũng xảy ra giống kiếp trước, chỉ là lúc đó Lục Vân chẳng quan tâm, cô nhớ lúc đó khi còn chưa đính hôn, Nhạc Khải có một khoảng thời gian không gặp cô.
Kiếp này, vì cô gần anh nên mới biết anh bị thương, biết anh bị bệnh.
Tối qua anh nói hôm nay sẽ đến nhà cô cùng ông nội để bàn chuyện lễ đính hôn.
Lục Vân ngồi ở sô pha, cô đã có quyết định.
Cô không muốn đính hôn với Nhạc Khải, mà sẽ chính thức kết hôn với anh.
Cô muốn bản thân thuộc về anh, cũng như anh là duy nhất của mình cô.
Còn đang mải suy nghĩ, thanh âm của Nhạc Khải vang lên làm cô giật mình.
Ngước mắt lên, thấy Nhạc Khải đang bước về phía mình, Lục Vân liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Lục Thiên Minh nhìn nụ cười của con gái, ông có chút ngạc nhiên, cũng chưa bao giờ ông thấy con gái ông cười như vậy.
"Nhạc tiên sinh!" Lục Vân đứng dậy, bước nhanh đến ôm chầm lấy Nhạc Khải, mặc kệ ở đây còn có ba cô, còn có cả ông nội Nhạc Bằng và thư ký của ông.
Ba người lớn tuổi vô duyên vô cớ bị dồn cho một đống cấu lương chỉ có thể lắc đầu.
"Nha đầu tiểu Vân, con còn chưa có chào ông già ta đấy!" Nhạc lão tiên sinh lên tiếng, khuôn mặt hiền từ ánh lên vẻ trêu chọc, Lục Thiên Minh đứng dậy, cung kính với ông cụ, "Chú Nhạc, chúng ta vào trong nói chuyện."
Lục Vân cười, cúi đầu chào ông cụ, "Ông nội, con rất lâu rồi chưa có gặp người, người vẫn khỏe chứ ạ?"
Nhạc Bằng cười ha ha, sau đó phất phất tay, "Ta đương nhiên không khỏe nha, nếu thằng Khải nó lấy con sớm, ta mới khỏe đấy."
Nhạc Khải hơi nhíu mày, vội nói: "Ông nội, tiểu Vân còn đi học, sao có thể kết hôn sớm như vậy.
Đợi cô ấy học xong rồi kết hôn cũng không muộn, hiện tại đính hôn đã là thiệt thòi cho cô ấy rồi."
"Tiểu Khải nói vậy cũng có lý." Lục Thiên Minh hết sức tán thành ý kiến của con rể tương lai, đối với ông mà nói, hạnh phúc của Lục Vân vẫn là quan trọng nhất, hôm nay Nhạc lão tiên sinh và Nhạc Khải đến nhà, trước bàn lễ đính hôn, sau đó là bàn chuyện hỗ trợ vay vốn để xoay sở tình trạng khủng hoảng công ty.
Nhưng nếu Lục Vân không muốn, ông cũng sẽ không ép con gái.
Lục Vân nhìn ba, sau đó nhìn ông nội Nhạc, cuối cùng nhìn vào đôi mắt màu đen của Nhạc khải, màu mắt anh rất đẹp, vừa đen vừa sâu, cô biết trong tâm anh thật ra không hề có ý nói như vậy, nhưng rõ ràng là anh nghĩ cho cô nên mới nói trái lòng như vậy.
Biết vậy, Lục Vân khẽ mỉm cười, cô bất giác nắm lấy bàn tay thon dài của Nhạc Khải, kéo anh đến trước mặt ba cô và ông nội của anh, cô mới kiên định nghiêm túc mà nói: "Ông nội, ba, anh Khải, con biết mọi người muốn tốt cho con.
Nhưng con đã quyết định rồi, con không muốn đính hôn nữa."
Một câu kia làm không khí bỗng ngưng bặt, không ai nói gì, Nhạc Khải bỗng trầm đi, lòng anh như lạnh một nửa, thế là thế nào, rõ ràng trước đó Lục Vân còn nói muốn đính hôn sớm với anh, bây giờ, lẽ nào cô ấy hối hận rồi...
"Lục Vân, em.." Nhạc Khải bất giác siết chặt nắm đấm, lại không thể thốt nên lời.
Tim anh bỗng như có ai bóp nghẹt, anh thấy đau, đau ê ẩm.
Lục Vân nhìn phản ứng của ba cô, của ông nội Nhạc, cuối cùng là nhìn sắc mặt của Nhạc Khải, cô bỗng bật cười, rồi lắc tay Nhạc Khải, "Anh sao vậy, em còn chưa nói hết mà."
"Em..." Nhạc Khải nghẹn lời, không biết nên nói gì, anh nhìn cô, lại có chút khó hiểu không biết Lục Vân có ý gì.
"Em không muốn đính hôn nữa, nhưng mà em muốn kết hôn với anh.
Em muốn làm vợ chính thức của anh." Lục Vân nói từng chữ rất chậm, rất rành mạch, vô cùng chân thành nghiêm túc, Nhạc Khải cùng Lục Thiên Minh và
Nhạc Bằng lại một phen nữa bất ngờ.
Đúng là làm người ta hú hồn mà.
Nhạc Khải lúc này mới buông lỏng trái tim xuống, thay vào đó là hạnh phúc nhen nhóm bỗng chốc vỡ òa, anh cuối cùng cũng chờ được lời nói này..