Đúng giờ, hôn lễ cũng bắt đầu diễn ra, bên dưới khán đài, khách mời cũng ngồi đầy đủ, tất cả chỉ chờ đợi giây phút quan trọng nhất bữa tiệc.
Cô dâu Lục Vân được chú rể Nhạc Khải ôm ngang mà đứng trên khán đài, pháo hoa được bắn rực rõ cả bầu trời.
Vị chủ hôn nhìn cặp vợ chồng trẻ trước mắt mà có chút sửng sốt.
Lần đầu ông ta lại chứng kiến loại hôn lễ thế này.
Lúc này, Lục Vân mới được Nhạc Khải không tình nguyện mà thả xuống đứng cạnh anh, đúng là tự mình hại mình, nếu như tối qua cô không cố chấp ở lại, thì bây giờ cũng không có cái tình trạng đứng không vững khó xử nha.
Bên dưới, Triệu Tuấn và Dương Phượng nhìn cử chỉ của Nhạc Khải, lại nhìn cô dâu nhỏ của anh, cả hai cùng không hẹn mà nhìn nhau, cười hiểu ý, tên bạn của bọn hắn rốt cuộc bao năm qua cũng khai trai rồi.
Không những vậy, chỉ nhìn cái cô nhóc kia cũng biết hai người đó tối qua kịch liệt cỡ nào, không đi nối luôn cơ mà.
"Cô dâu Lục Vân, con có đồng ý lấy Nhạc Khải làm chồng của con, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù giàu sang hay
nghèo khổ, cũng nguyện ý ở bên đến trọn đời chung thủy hay không?" giọng mục sư trầm trầm mà đọc lời tuyên
thệ.
"Con đồng ý." Lục Vân thanh âm chắc chắn mà nói.
Đến phiên Nhạc khải cũng vậy, anh cũng đáp đồng ý, rồi ôm cô vào ngực một lúc, dường như cảm thụ cảm giác
kia, anh rốt cuộc cũng nghe được câu nói này của Lục Vân trước bao nhiêu bạn bè và người thân đã làm chứng.
"Hai con mau trao nhẫn." Mục sư nói.
Nhạc Khải lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ hình trái tim, bên trong là một cặp nhẫn kim cương tinh
xảo.
Bên trên mặt nhẫn còn khắc tên của anh và Lục Vân, cặp nhẫn này là do chính tay anh thiết kế, vốn tưởng
Lục Vân đi du học về anh mới có cơ hội đeo nó lên tay cô, không ngờ nó lại được đeo lên tay cô sớm như vậy.
Còn có hạnh phúc nào lớn hơn nữa chứ, Nhạc Khải mỉm cười ấm áp, đây là lần đầu tiên mọi người thấy được nụ
cười tỏa nắng của anh.
Anh có vợ rồi, rốt cuộc anh là người đã có vợ rồi.
"Lễ thành, hai con từ nay chính thức là vợ chồng." Mục sư vui vẻ nói.
"Hôn đi, hôn đi." Phía bên dưới bắt đầu lác đác từng tiếng một, sau đó dần trở nên đồng điệu, đám đông bắt đầu
hò hét cổ vũ, chỉ muốn nhìn thấy chú r hôn cô dâu một nụ hôn bắt mắt.
Lục Vân đỏ mặt, mà Nhạc Khải đương nhiên cũng không có từ chối, anh cúi xuống môi nhẹ nhàng đặt lên môi của
Lục Vân, hôn sâu một cái.
"Wow!!!" Đám thanh niên bạn bè của Nhạc Khi bên dưới hò hét không ngừng, tiệc cưới cũng bắt đầu khai tiệc,
tiếng cụng ly leng keng, tiếng cười nói chúc mừng không ngớt.
Đám cưới hôm nay, Hoắc Hạo và Hắc Vu không có tới, hai người họ đương nhiên không thể tới vì Nhạc Khải
không có mời họ, dù có thân thiết nhưng chỉ cần bọn họ có địch ý với vợ anh, anh đều sẽ gạt bỏ tất cả.
Cuộc đời anh chí có một Lục Vân thôi.
Cuối bữa tiệc, Lục Vân hơi mệt mỏi, nên Nhạc Khải từ chối rượu mời của mọi người mà đưa Lục Vân đi trước.
Hai
người lên xe về trang viên nhà riêng của họ.
Biệt thự đã hoàn thành trước khi hôn lễ diễn ra, đồ vật trang trí từ trong ra ngoàiđềuđã trang hoàng đầy đủ
không thiếu bất kỳ thứ gì.
Xe lái vào cổng trang viên, Nhạc Khải ôm Lục Vân vào bên trong, trên người anh có
chút mùi rượu, Lục Vân bị mùi rượu kia làm cho muốn ngộp, bình thường cô không thích rượu cho lắm, bây giờ
ngửi thấy khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Bên trong phòng ngủ dường nhưng cũng được người hầu trang trí mục đích chính là dành cho tân hôn của lễ cưới
này, đương nhiên bọn họ không biết chủ nhân của bọn họ, đã sớm tiểu biệt thắng tân hôn rồi.
"Anh đi tắm đã." Nhạc Khải đặt Lục Vân xuống giường, cô cũng không cố kị gì mà nằm sõng soài trên giường đệm tân hôn màu đỏ thẫm như hoa hồng, mệt chết cô rồi, nguyên tối hôm qua bị Nhạc Khải náo loạn suốt, lại đến lễ cưới kéo dài hơn nửa ngày, nói không mệt thì chính là nói dối.
Đợi Nhạc Khải đi vào, Lục Vân mới uể oải mà đi vào phòng tắm, hai chân mỏi như vừa đau vừa nhức đến lợi hại, tân hôn gì chứ, nều cô mà còn sức thì cô cũng quá trâu bò rôi.
Nhạc Khải trong lúc Lục Vân đi tắm, anh lấy điện thoại bắt đầu gọi đi, thời gian anh nói chuyện bên ngoài, Lục Vân chỉ nghe câu được câu không, nhưng cô cũng không có để ý nhiều.
Thời điểm cô ra ngoài thì Nhạc Khải đã nói chuyện điện thoại xong rồi, anh đang ngồi bên mép giường đợi cô.
"Tiểu Vân, lại đây với anh." Nhạc Khải trầm ấm mà gọi.
"Ông xã à!" giọng Lục Vân nỉ non, mang theo chút làm nũng, cô lập tức xà vào lồng ngực ấm áp của Nhạc Khải, thật tốt, rốt cuộc hai đời cô đã ở trong vòng tay của anh rồi.
"Tiểu Vân à, đồ của em đã mang đến đây đủ cả, ngày mai anh nghỉ một ngày giúp em thu dọn hành lý, ngày kia em bay rồi, anh...sẽ nhớ em lắm." Nhạc Khải vừa ôm vừa vuốt mái tóc đen của Lục Vân mà nói.
Nghe anh nói xong, Lục Vân mới nhớ tới là ngày kia cô phải bay rồi, du học mất bốn năm, không phải chuyện đơn giản, bốn năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, bọn họ mới cưới xong chưa được lâu, lại phải xa nhau đến bốn năm, sao mà nỡ chứ?
Thấy cô trầm mặc không đáp, Nhạc Khải khẽ thở dài, nói: "Thật ra anh không nỡ xa em, nhưng đó là quyết định của em, anh nhất định ủng hộ em hết lòng, đợi em về, chúng ta lại đoàn tụ, anh sẽ thường xuyên gọi điện cho em."
"A Khải!" Lục Vân hai mắt bỗng chốc đỏ lên, cô là người không mấy dễ xúc động, bảo cô xa anh lâu như vậy, thật không có dễ dàng, còn chưa có nói được tiếp thì Nhạc Khải đã hôn xuống, sau đó mới nhẹ nhàng thả cô ra,
"Ngoan, đừng nói gì nữa, mau ngủ thôi, em mệt rồi, vợ của anh à mọi việc sẽ ổn thôi."
Bị anh hôn đến mềm nhữn, lại bị động tác nhu tình của anh vỗ về, cộng thêm cả ngày mệt mỏi, cuối cùng bất tri bất giác mà thiếp đi trong lòng của Nhạc Khải...