Lại một tuần trôi qua, Lục Vân rốt cuộc cũng khoẻ hẳn, cô phải quay lại trường học.
Kiếp trước, cô nhớ cũng là cô bị phẫu thuật ở thời gian này, nhưng khi đó sau khi khỏi bệnh, cô quyết định nghỉ học ở trường, theo ba cô sang nước ngoài quê hương của mẹ cô là nước Pháp xinh đẹp để du học.
Sau đó ba năm cô mới trở về theo ý của ba cô là muốn cô kết hôn cùng Nhạc Khải, không nghĩ đến Nhạc Khải lúc đó vẫn chờ cô.
Chỉ là cô ngu ngốc chẳng sớm nhận ra tâm ý của anh, chà đạp nó, rũ bỏ, trốn tránh, chán ghét tình cảm chân thật của anh, càng nghĩ Lục Vân càng thấy mình đúng là điên rồ.
Một kiếp người cô bỏ lỡ quá nhiều, để rồi cuối cùng không cam mà chết, cũng còn may thượng đế còn thương xót cho cô, cho cô cơ hội bù đắp lại tất cả.
Kiếp này cô muốn bù đắp lại tất cả cho Nhạc Khải, cho anh tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Nghĩ là làm, mới sáng sớm ngày đầu tuần, Lục Vân vơ lấy chiếc điện thoại, nhắn tin cho Nhạc Khải.
Ừ thì biết là con gái mà chủ động nhắn tin trước chính là chẳng có tiết tháo thật mất mặt, nhưng mà kệ, ai bảo kiếp trước cô nợ tình anh chứ, bây giờ luỵ tình một chút chắc cũng chẳng sao.
“Nhạc tiên sinh, đến nhà đưa tôi đi học được không? Tôi có thứ muốn tặng anh.
Là tự tôi làm đó.”
Lục Vân dùng hết sức nhắn cái tin nhắn kia xong, cô xấu hổ mà ôm mặt, hai cái má hồng lên, mẹ ôi nhắn tin cho trai thôi mà sao cũng khó thế?
Lần đầu tiên cô làm chuyện này đấy! Nhắn một cái tin hẹn hò thôi, cũng phải dùng hết mấy cái phần nghị lực.
Bên kia Nhạc Khải có một cuộc họp qua video rất sớm, anh đang nói chuyện qua màn hình laptop, điện thoại đột nhiên rung lên, khiến anh ngừng nói, hai cánh môi mỏng bất giác mỉm cười, trong lòng thoáng vui mừng, vì anh biết tin nhắn đến là của ai.
Cũng chỉ có Lục Vân mới khiến anh vui như vậy.
Mà đám người đang họp video với anh lại há miệng như chữ A chữ O, bọn họ có nhìn lầm không thế?
Sếp Nhạc hôm nay cười?
Tổng tài lạnh lùng Nhạc Khải nổi tiếng không cười băng lãnh ở Lam Thành vừa nãy còn mặt lạnh với bọn họ thế kia, vậy mà vừa nãy…
Vừa nãy cười đó nha!
Nhạc Hải đọc tin nhắn, anh siết chặt cái điện thoại, “years..!”
Cuối cùng, cuối cùng Lục Vân cũng đồng ý để anh đưa cô đi học, để anh xuất hiện bên cạnh cuộc sống hàng ngày của cô, cô còn tự tay làm quà tặng anh, nỗ lực của anh một năm qua đúng là không uổng công.
Ông trời không có phụ tấm chân tình của bất cứ ai, chỉ là bạn có nhẫn nại đến khi nhận được kết quả không mà thôi.
Nhạc Khải quá vui mừng, đến nỗi quên mất bản thân mình còn đang họp video với cấp dưới ở công ty.
Mà cái đám nhân viên kia đến lúc này nhìn thấy cái hành động vừa rồi của sếp nhà mình thì không khỏi đứng hình.
Sếp bị sao vậy? Có cái gì đó kích động lắm sao?
Hay là sếp đang coi đá bóng, nên mới “years” khi họ ăn điểm ấy nhỉ?
Không đâu, hay sếp vừa họp vừa chơi game liên quân nhỉ?
Lắm miệng, cẩn thận sếp nghe thấy.
Cả bọn xì xầm rất nhỏ, nhưng Nhạc Khải đều nghe hết, anh nhìn vào màn hình, hẵng giọng một cái, “E..hèm! Các người to nhỏ chuyện gì? Tưởng tôi điếc? Được rồi, cuộc họp tạm dừng đi.
Cứ làm các hạng mục như lời tôi nói.”
Dứt lời, anh tắt cuộc gọi, chắc anh làm gì biết, tại phòng họp công ty, đám cấp dưới, kẻ cười người khóc, người thì lo sếp nghe thấy mình ba hoa chuyện của sếp, người thì cười vì đám đồng nghiệp gặp hoạ.
Ai bảo chuyện ai không buôn, đi buôn hết dưa lê sang dưa muối chuyện của sếp Nhạc.
Chuyến này đợi mà bị giáng chức đi nha.
Trở lại bên này, Nhạc Khải sau khi tắt cuộc gọi, anh nhanh chóng thay một bộ đồ khác, anh muốn lần đầu tiên đi cùng Lục Vân phải là ấn tượng khó phai trong lòng cô mới được.
Thế là vú Trần bất giác sáng sớm bị triệu tập trước phòng của Nhạc Khải.
“Cậu chủ cho gọi tôi.” Vú Trần kính cẩn nói.
“Vú, vú xem, tôi nên mặc bộ nào thì hợp khi ra ngoài với Tiểu Vân.” Nhạc Khải vừa nói, dáng vẻ háo hức vừa giơ lên hai bộ vest rất sang trọng mà nhà thiết kế mới may cho anh để anh tham dự lễ khán thành nhà máy sản xuất rượu vang pháp vừa khởi công xây xong vào cuối tháng này.
Hai bộ tây trang này có hai tông màu hơi tối, nhà thiết kế dựa theo độ tuổi của Nhạc Khải và sở thích của anh mà thiết kế.
Nên trông khá lịch lãm nhưng lại quá đứng tuổi, nếu đặt chung một khung hình với Lục Vân, thì chẳng khác nào, ông chú dắt cháu gái đi dạo?
Vú Trần lắc đầu, ngao ngán.
Bà biết cậu chủ không dễ dàng gì mới vui vẻ thế này, nếu bà nói ra suy nghĩ trong lòng, không khéo cậu chủ lại không vui, nhưng nếu cứ để cậu ấy mặc một trong hai cái bộ vest kia mà ra ngoài, vậy thì…
“Hay là bộ khác đi…” Nhạc Khải hơi mất kiên nhẫn, anh đi tới cái tủ đồ lớn của mình, mở toang cửa, lần lượt lướt tay qua từng bộ một, mỗi một bộ, anh lại hỏi, “Vú, bộ này được không?”
Nhưng hồi đáp lại chỉ là những cái lắc đầu của vú Trần.
Biết làm sao đây khi mà một dàn đồ của Nhạc Khải, trên dưới cả trăm bộ thế mà hơn một nửa đều là tây trang, đồ thường ngay một bộ đơn giản cũng chẳng có.
Thế này thì toi rồi!
“Cậu chủ à, vú nói cậu đừng la tôi nhé.” Vú Trần có chút e sợ do dự nói.
Nhạc Khải hai chân mày hơi nhíu lại, nhưng chốc lát lại bình thường, “Không sao, tôi thật tình nhờ vú góp ý, vú cứ nói thẳng.”
Vú Trần được đặc ân, vội nói: “Vậy cậu chủ à, cậu chờ bà già này một lát nhé.”
Nhạc Khải khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Vú Trần nhanh chóng rời khỏi căn phòng của Nhạc Khải, chưa đầy năm phút đã trở lại, trong tay là một chiếc hộp giấy lớn, màu xanh dương.
Bà nói: “Cậu chủ, bà già này sống trên dưới cũng hơn năm mươi năm rồi, con trai tôi cũng lớn, nên tôi cũng biết.”
Vú Trần đưa chiếc hộp mở sẵn tới cho Nhạc Khải.
Bên trong là một chiếc quần jean hiệu Holiter, một cái áo sơmi màu hồng của Dior, hai nhãn hàng cũng khá nổi, Bà nói tiếp: “Bộ đồ bên trong không đáng giá như đồ của cậu hay mặc, nếu cậu không chê….
Ài… đây là đồ của thằng bé, tôi mua tặng nó trong dịp sinh nhật tuần tới, bây giờ cậu cứ lấy dùng tôi nghĩ nó hợp với cậu lắm.”
Nhạc Khải lại nhíu mày lần hai, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mặc cái đồ teen thế cả, gì mà quần jeans, lại còn áo sơ mi hồng, con trai Vú Trần, anh cũng có biết, tướng tá cậu ta cũng cỡ anh, nhưng tuổi tác thì…
“Vú à, thôi được rồi, tôi tự chọn vậy.
Vú để tặng cho con trai vú đi, bộ đồ này thật sự không hợp với tôi đâu.” Nhạc Khải có chút chán nản nói.
“Không đâu, nó sẽ hợp đấy, cậu chủ chưa mặc sao biết không hợp chứ?” Vú Trần quả quyết nói.
Giằng co mãi, một phần sợ trễ giờ đón Lục Vân, một phần nghĩ vú Trần nói cũng đúng, Nhạc Khải rốt cuộc cũng đồng ý nhận lấy bộ đồ vú Trần đưa.
Anh còn gửi lại một số tiền đủ để vú Trần mua mười bộ thế kia cho con trai bà, vú Trần sợ không dám lấy, nhưng Nhạc Khải lại nói coi như tiền mừng sinh nhật con trai bà.
Cuối cùng bà chỉ có thể nhận, cảm ơn rối rít rồi rời khỏi, việc còn lại chau chuốt thế nào, chỉ đành dựa vào gu thẩm mĩ của cậu chủ nhà bà thôi…