Vân Trung Ca

Vu An dù sao cũng đã tập võ từ nhỏ, thương thế mặc dù nặng,
nhưng tốc độ bình phục rất nhanh, cùng lắm chỉ trong vài ngày, là đã có
thể xuống giường đi lại. Nhưng sắc mặt Vân Ca vẫn tái nhợt, cả ngày
không nói câu nào, chỉ mệt mỏi ngồi đó. Ánh mắt của nàng vẫn mang theo
hoang mang và tìm kiếm, thường thường cau mày, nghiêng đầu, dường như
muốn nghe thấy gì đó, muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Bộ dáng của Vân Ca lúc này làm cho Trương tiên sinh nhớ tới khi lần
đầu tiên gặp nàng, nhưng thời điểm đó, bên cạnh nàng có một người quyền
thế nghiêng trời che chở, lúc này ra ra vào vào trong cái khoảng sân này cùng lắm chỉ có ông ta và Vu An còn đang khập khiễng. Tốt xấu gì Vân Ca cũng là Cáo mệnh phu nhân do kim khẩu ngự phong, Hoắc phủ cũng đã vài
lần đưa đến thuốc men và tiền bạc, Mạnh phủ thì lại không từng có người
nào tới thăm, còn cả hoàng hậu, không phải nói là hoàng hậu và Vân Ca
tình như tỷ muội sao? Muội muội bị bệnh, mà tỷ tỷ ngay cả thăm cũng
không tới thăm một lần hay sao?

Nhân tình lạnh nhạt bạc bẽo tới thế này, Trương tiên sinh ảm đạm, dứt khoát là không nói tới những người này nữa, xem như Vân Ca từ trước tới giờ vẫn chỉ ở trong khu nhà nhỏ đơn sơ này thôi.

"Vân cô nương, cháu đang nghe gì vậy?"

Trương tiên sinh đặt một bát thuốc tới bên cạnh Vân Ca, thử thăm dò
hỏi. Ông ta luôn không thể xác định Vân Ca do sốt cao có để lại di chứng gì hay không, bởi vì nàng luôn mang bộ dáng giống như muốn nghe thứ gì
đó.

Vân Ca đang ngồi yên lặng tựa má bên cửa sổ khẽ cử động, bưng cái bát lên, vài hớp là uống cạn bát thuốc.

"Vậy cháu đã nghĩ sau khi khỏi bệnh thì sẽ đi đâu chưa? Nếu như cháu
bằng lòng, trước hết có thể tới chỗ ta, nếu cháu không chê, có thể theo
ta học y thuật, nhân tiện giúp ta khám chữa cho bệnh nhân, cũng coi như
học được cũng có chỗ dùng."

Vu An đang chẻ củi ở trong sân dừng động tác, yên lặng nghe câu trả lời của Vân Ca.

Vân Ca trầm mặc ngồi, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trong mắt có mê mang. Sau một hồi khá lâu, nàng há miệng thở dốc, dường như muốn
nói.

Cánh cửa sân đột nhiên bị một người đẩy ra, một tiểu thái giám vừa
vịn vào khung cửa vừa thở dốc: "Mạnh... Mạnh phu nhân, người mau theo nô tài tiến cung."

Vu An lạnh giọng trách mắng: "Ở đây không có Mạnh phu nhân, ngươi tìm nhầm chỗ rồi!"

Tiểu thái giám cũng không nhận ra Vu An, từ sau khi hắn tiến cung,
đến hầu hạ ở Tiêu Phòng Điện, chưa từng có người nào dám dùng loại khẩu
khí này nói chuyện với hắn, tức giận đến mức thiếu chút nữa thì nhảy
dựng lên, tay run run rẩy rẩy chỉ vào Vu An, muốn mắng, nhưng dù sao
cũng vẫn kiêng nể Vân Ca, hừ lạnh một tiếng thật mạnh:

"Ta không so đo với người quê mùa thô lỗ như ngươi.", rồi chạy lên
trước vài bước, hành lễ với Vân Ca: "Mạnh phu nhân, Phú Dụ đại ca lệnh
cho nô tài tới đón người tiến cung, nói là có chuyện vô cùng, vô cùng
trọng đại."

Vân Ca không lên tiếng, tiểu thái giám gấp đến độ thiếu chút nữa là khóc lên:

"Người nhất định phải đi, mặc dù nô tài không biết là chuyện gì,
nhưng Phú Dụ đại ca đầy đầu mồ hôi, nước mắt cũng giống như sắp rơi
xuống."

Trong lòng Vân Ca khẽ động, đã nhiều ngày nay không hề có chút tin
tức gì của Hứa tỷ tỷ, tỷ ấy khác thường như thế, nhất định là có chuyện
xảy ra! Nàng vội đứng lên: "Chúng ta đi."

Tiểu thái giám cao hứng chạy ra ngoài, quay đầu ngựa lại, chuẩn bị
trở về Vị Ương Cung. Vu An và Trương tiên sinh muốn khuyên cũng không
thể khuyên được. Vu An bất đắc dĩ, đành đem nhuyễn kiếm tùy thân của
mình, lặng lẽ giao cho Vân Ca: "Kiếm này nhẹ mềm, có thể giấu ở bên
hông, hoặc trong tay áo."

Vân Ca vốn không muốn nhận, nhưng nhìn thấy lo lắng trong mắt Vu An, đành nhận kiếm rồi giấu đi: "Vu đại ca, ta đi rồi sẽ về."

Khi xe ngựa dừng lại ở Vị Ương Cung, đúng là lúc chiều tà, nửa trời
đều là ráng chiều đỏ rực, màu đỏ đẹp đẽ tới dị thường, ánh chiếu cột
ngọc xà khắc của Vị Ương Cung, xanh vàng rực rỡ, lộng lẫy huy hoàng.
Nhưng trong lòng Vân Ca lại chỉ thấy hoang vắng, chỉ cảm thấy mắt nhìn
chỗ nào cũng là cỏ hoang mọc đầy, thi cốt chồng chất, lúc đi giữa những
tường cung, chỉ cảm thấy chán nản mỏi mệt, cuộc đời này nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới là còn phải bước vào nơi này.

Trời còn chưa tối, cửa lớn của Tiêu Phòng Điện đã đóng chặt, Vân Ca
rất là kinh ngạc, chỉ vào cánh cửa, nghi hoặc nhìn về phía tiểu thái
giám bên cạnh. Hắn gãi gãi đầu, trả lời: "Đã nhiều ngày này đều như vậy, nghe nói... dường như hoàng hậu nương nương muốn dọn ra khỏi Tiêu Phòng Điện, nhưng hoàng thượng không đồng ý, giữa hai người... Dù sao trong
khoảng thời gian này, hoàng hậu nương nương luôn không hề để ý tới
chuyện trong cung, ngoại trừ đi tới Trường Nhạc cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu nương nương, cũng chỉ tĩnh tâm xe tơ dệt lụa, đốc thúc Thái tử đọc sách."

Cửa cung chầm chậm mở ra, Phú Dụ nhìn thấy Vân Ca, vội vàng một tay
túm lấy nàng kéo vào: "Người đã tới!", rồi dùng vẻ mặt nghiêm khắc phân
phó mọi người chung quanh, "Phải giữ chặt cửa cung! Không được để cho
bất kỳ người nào ra vào, bằng không sẽ bị đánh chết!"

Vân Ca vừa đi theo hắn, vừa hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Phú Dụ không nói lời nào, chỉ dẫn nàng đi vào bên trong phòng. Đi qua bao nhiêu cánh cửa, bao nhiêu vòng canh giữ, Vân Ca rốt cuộc cũng nhìn
thấy Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân mặt xám như tro, môi trắng bệch như
sáp ong, mấy bà đỡ đầu đầy mồ hôi đang đỡ đẻ.

Vân Ca chạy vài bước nhào tới trước giường, nắm chặt tay nàng: "Tỷ tỷ, tỷ..."

Hứa Bình Quân thấy là nàng, gương mặt có chút biến sắc, vội vàng muốn rút tay ra, Vân Ca khó hiểu kêu lên: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ? Là muội mà!"

Nước mắt Hứa Bình Quân không ngừng đảo quanh hốc mắt, nghiêng đầu sang bên kia, không nhìn Vân Ca.

Vân Ca dịu dàng nói: "Cho dù là muội đã làm sai chuyện gì, hiện tại
cũng không phải là thời điểm để giận muội. Đứa bé chuẩn bị sinh ra rồi,
tỷ không thể tùy ý mà nổi giận được, hiện tại chuyện duy nhất cần làm
chính là để đứa bé được sinh ra bình an."

Hứa Bình Quân không nói lời nào, chỉ có nước mắt từ khóe mắt, cứ từng giọt lại từng giọt lăn xuống.

Vân Ca đi đến bên cạnh, thấp giọng hỏi Phú Dụ: "Thái y đâu?"

Phú Dụ thấp giọng nói: "Sau khi kê xong phương thuốc đã bị ta đuổi
đi! Khoảng thời gian trước, hoàng thượng và hoàng hậu bắt đầu tranh chấp lớn, hoàng thượng hiện giờ đang thịnh nộ, hiện tại chuyện ở hậu cung
đều là Hoắc Tiệp dư lo liệu, kê một phương thuốc thì không lo có chuyện
gì, trừ phi những Thái y đó muốn bị diệt cửu tộc. Nhưng ta lại không yên tâm giữ bọn họ ở lại đây! Thời gian gần đây, thân thể nương nương vẫn
luôn khó chịu, nên không dám có một chút sai lầm nào."

Vân Ca bước tới, vừa xem mạch cho Hứa Bình Quân, vừa hỏi: "Là ai đang sắc thuốc? Mang phương thuốc lại đây cho ta xem một chút."

"Là Đan Diễn, người này tin được, nàng ấy là thê tử của Thuần Vu
Thưởng hộ vệ Dịch đình, có hiểu một chút y thuật, Hứa gia trước đây có
giao tình với nàng ấy, khi còn nhỏ nương nương đã quen biết nàng ấy rồi, khoảng thời gian trước nàng ấy luôn luôn săn sóc cho nương nương, không hề có sai lầm nào."

Một vị phu nhân đang bưng nước nóng nghe được đối thoại, lập tức tới
đó quỳ xuống, nhìn qua rất thành thật chất phác. Vân Ca đang muốn hỏi
chuyện nàng ấy, thân thể Hứa Bình Quân đột nhiên co rút một chút, đau
đến mức trên trán đã đầy mồ hôi: "...Đứa...bé..."

Vân Ca vội chạy tới, cúi người lau mồ hôi trên trán nàng, ôn nhu nói: "Không có việc gì, đứa bé nhất định không có việc gì, tỷ cũng sẽ cũng
sẽ khỏe lên."

Vân Ca bước tới trước kiểm tra vị trí bào thai của Hứa Bình Quân, đột nhiên hàn ý xâm nhập khắp toàn thân, sao lại là thai ngược? Lại còn
sinh non! Thân thể Hứa Bình Quân giống như cũng có chút bất thường. Nàng bắt đầu hoảng hốt, gọi Phú Dụ tới, nhỏ giọng nói: "Y thuật của ta không được, ngươi lập tức phái người đi tìm Mạnh Giác."

Phú Dụ trong lòng trầm xuống, không dám nói thêm lời vô nghĩa, xoay
người rồi chạy như bay ra khỏi cung điện. Vân Ca hít sâu mấy hơi, áp chế hoảng hốt, ngồi xuống giường, ôm Hứa Bình Quân vào lòng: "Tỷ tỷ, không
được sợ hãi! Muội sẽ vẫn ở bên cạnh tỷ, lúc này chúng ta nhất định có
thể bình an trải qua! Được rồi! Hít vào...Thở ra...Hít vào...Thở ra..."

Khi Mạnh Giác tới nơi, sắc trời đã tối đen. Trong Tiêu Phòng Điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng lưu động trong không khí đều là bất an. Nghe
thấy Phú Dụ nói Mạnh Giác đã đến, Vân Ca không có bất cứ động tĩnh gì,
chỉ cúi sát bên tai Hứa Bình Quân, thì thầm nói chuyện.

Mạnh Giác cũng giống như không hề thấy Vân Ca, trực tiếp đi đến bên
cạnh giường, kiểm tra mạch của Hứa Bình Quân, khi xem mạch cho Hứa Bình
Quân xong, hắn cau mày, trầm tư không nói lời nào.

Vân Ca thấy hắn sau một hồi lâu mà vẫn không nói gì, lại nhìn thấy
thần sắc của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân đều có gió lạnh vù vù thổi qua, nàng cố nén xuống hoảng loạn đang cuồn cuộn dâng lên. Với y thuật của
hắn, mà cũng thấy khó khăn như vậy ư?

Mạnh Giác suy nghĩ một hồi lâu, mới viết xuống đơn thuốc, Hứa Bình Quân bỗng nhiên gọi: "Mạnh đại ca..."

Mạnh Giác và Vân Ca đều vội tập trung lắng nghe.

"...Đứa bé, trước hết bảo vệ... đứa bé!"

Khuôn mặt nàng u ám tiều tụy, nhưng trong mắt lại là tia sáng vô cùng kiên nghị, mơ hồ có một loại thánh khiết, khiến cho Mạnh Giác nhớ tới
ánh mắt mẫu thân sau khi giấu hắn đi xong, nhìn hắn trước khi rời đi.
Hắn trịnh trọng gật đầu, gạch đi hai vị thuốc đã viết xuống, thay đổi
mấy vị thuốc một lần nữa, rồi đưa phương thuốc cho Phú Dụ: "Ngươi tự
mình sắc đi, không được nhờ người khác làm."

Phú Dụ gật gật đầu.

Hứa Bình Quân vật lộn tới hơn nửa đêm, rốt cuộc đứa bé cũng được sinh ra, từ lúc đứa bé ra đời, áp lực căng thẳng lúc trước đều biến thành hư không, mọi người trong phòng đều tươi cười nhẹ nhõm.

"Chúc mừng nương nương, là một tiểu công chúa."

Sau khi bà đỡ ôm đứa bé một lát, lại không nghe thấy tiếng khóc của
đứa bé, bỗng chốc phát hoảng lên, vội vàng kiểm tra hơi thở của đứa bé,
sắc mặt tức thì thay đổi, chưa nói được câu nào, nước mắt đã đầy mặt.

Mạnh Giác chạy mấy bước lại đó, nhận lấy đứa bé, đầu ngón tay dùng
lực, thay đổi liên tục hơn mười loại thủ pháp, cũng không thể làm cho
đứa bé khóc lên. Sắc mặt của hắn dần dần u ám, thật có lỗi nhìn về phía
Vân Ca và Hứa Bình Quân.

Vân Ca nhìn vào đứa bé ở trong lồng ngực của hắn, có đau thương ngày
hôm nay, còn có cả đau đớn trước kia, cảm thấy trái tim giống như bị
từng nhát dao cùn cứ từ từ mà cứa vào.

Hứa Bình Quân nhìn qua dường như không có phản ứng gì, chỉ thấy gương mặt nàng tái xám hơn, hai mắt trống rỗng: "Ôm nó lại đây."

Mạnh Giác nhìn thấy ánh mắt nàng, lời khuyên giải an ủi gì cũng đều
không nói được, chỉ có thể ôm đứa bé thật cẩn thận đặt ở bên cạnh Hứa
Bình Quân. Hứa Bình Quân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa
bé, bi thương vô hạn, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra, theo dòng nước mắt tuôn rơi, còn có cả máu tươi.

Lão cung nữ đang rửa sạch hạ thể của Hứa Bình Quân chợt kêu lên:
"Băng huyết! Băng huyết!", khi bà ta nói, thân thể đã bắt đầu run rẩy.

Hậu sản băng huyết, chính là Diêm Vương bắt người! Vân Ca hoảng lên,
trong lúc cấp bách nắm chặt lấy cánh tay Mạnh Giác: "Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!"

Mạnh Giác không lên tiếng, chỉ lấy ra kim châm đã chuẩn bị trước, đâm vào các huyệt vị của Hứa Bình Quân. Vân Ca căng thẳng nhìn chăm chú vào hắn. Hứa Bình Quân túm lấy ống tay áo Vân Ca, Vân Ca vội cúi đầu, kề
sát bên môi nàng lắng nghe.

"Kỳ thật, trong lòng tỷ đã sớm hiểu được, lần này tỷ... lần này tỷ
không xong... rất đau lòng! Nhưng tỷ nghĩ đứa bé này vô tội, ông trời
nên tha cho nó. Báo ứng, tất cả đều là báo ứng!"

"Không, tỷ tỷ, tỷ sẽ không..."

Hứa Bình Quân dùng ánh mắt ra hiệu Vân Ca không nên nói nữa: "Hổ nhi ở Trường Nhạc cung, tỷ muốn được gặp nó."

Vân Ca vội bảo Phú Dụ đi mời Thái tử điện hạ tới.

"Vân Ca, muội là một muội muội tốt, nhưng tỷ lại không phải là một tỷ tỷ tốt, tỷ thật có lỗi với muội."

"Không phải, tỷ giống hệt tỷ tỷ mà khi còn nhỏ muội vẫn luôn hy vọng có được."

Hứa Bình Quân nhìn con gái ở bên cạnh, mắt nhòa lệ, bên môi lại có
một nụ cười quái dị: "Lưu Tuân cướp đi của muội một đứa con, ông trời
lại đoạt đi của hắn một đứa con, ở chốn âm phủ cũng đều ghi rõ tội
trạng, rất công bằng."

Vân Ca đau thương khó nén, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống: "Tỷ tỷ,
tỷ phải kiên trì, phải kiên trì, y thuật của Mạnh Giác giỏi lắm, hắn
nhất định có thể cứu tỷ, tỷ còn phải chăm sóc cho Hổ nhi nữa mà!"

Hứa Bình Quân cảm thấy sức lực trong cơ thể mình nhanh chóng mất đi,
đau đớn đã tra tấn nàng suốt một đêm cũng đã rời xa, toàn bộ thân thể
nàng là cảm giác tê tê dại dại mà nhẹ nhõm, nàng nói: "Mạnh đại ca,
huynh đã sớm biết kết quả, không cần phải lãng phí thêm tinh thần và sức lực nữa, muội có lời muốn nói với hai người."

Mạnh Giác ngừng lại, ném cây kim châm còn chưa châm xong trong tay
xuống mặt đất, một âm thanh thanh thúy vang lên, càng làm cho đại điện
thêm tịch liêu. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường của Hứa Bình Quân: "Muội
có tâm nguyện và yêu cầu gì đều có thể nói cho ta biết, ta nhất định
thay muội hoàn thành."

Vân Ca nghe được lời của hắn, một tia hi vọng còn sót lại trong nội
tâm hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy trái tim dường như bị khoét ra từng chút, từng chút một, nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn, chỉ là
chết lặng và lạnh giá. Nàng không thể hiểu được, vì sao ông trời muốn
mang người bên cạnh nàng, từng người, từng người một đều mang đi.

Hứa Bình Quân cười đưa tay muốn nắm lấy tay Mạnh Giác, nhưng tay mới
chỉ nâng lên được một nửa, đã vô lực mà hạ xuống, Mạnh Giác vội nắm lấy
tay nàng. Nàng kéo tay hắn, Mạnh Giác theo lực kéo của tay nàng, chạm
phải tay Vân Ca, Hứa Bình Quân đặt tay hắn lên trên tay Vân Ca.

"Vân Ca, muội hiểu lầm Mạnh Giác rồi, người thực sự hại chết con của
muội chính là Lưu Tuân, Lưu Tuân vì ngăn chặn mọi hậu hoạn cho ngôi vị
hoàng đế của hắn, bất luận như thế nào cũng sẽ không để cho đứa con của
Tiên đế ra đời, nếu Mạnh Giác không đưa ra hạ sách vạn bất đắc dĩ này,
cả muội và đứa bé đều phải chết. Người hạ độc hại chết Tiên đế cũng là
Lưu Tuân, hắn bảo tỷ không cần thêu hà bao, mà làm một túi hương, lại tự tay viết lên thơ của Tiên đế, để cho tỷ thêu, mục đích cuối cùng đều là vì cái vị trí kia, hắn và Hoắc Thành Quân..."

Cho dù nhiều ngày đã qua, mỗi lần nghĩ đến lại vẫn thương tâm khó
nén, Hứa Bình Quân thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, Mạnh Giác vội vàng
nhẹ ấn lên huyệt đạo của nàng.

"Bình Quân, muội nghỉ ngơi một lát, những lời muội muốn nói, ta sẽ
nói cho Vân Ca." Mạnh Giác ngẩng đầu nhìn Vân Ca, mang tiền hậu nhân quả còn nửa che nửa giấu nói ra, "...Lưu Tuân và Hoắc Thành Quân rốt cuộc
là từ khi nào thì qua lại với nhau, ta cũng không biết được rõ ràng, đại khái là thời điểm Lưu Phất Lăng bệnh nặng, Hoắc Thành Quân không biết
làm như thế nào theo dõi Hoắc Quang, biết được bí mật của Hoắc Quang, cô ta đã nói cho Lưu Tuân biết bí mật này, thủ hạ của Lưu Tuân không thiếu gì cao thủ dụng độc trên giang hồ, cho nên sau đó làm được túi hương."

Hứa Bình Quân thở gấp nói: "Không phải khi Tiên đế sinh bệnh. Hoắc
Thành Quân nói cho muội biết, vào tết Thượng Nguyên khi muội còn bị
trọng thương, Lưu Tuân đã cùng nàng ta đi dạo phố du ngoạn, còn tặng
nàng ta một chiếc đèn lồng, nàng ta còn cố ý đưa cho muội xem... Chiếc
đèn lồng đó có tám mặt, thêu Hằng Nga tới cung trăng, nàng ta nói rằng
Lưu Tuân đã từng nói dung mạo của Hằng Nga cũng không bằng một phần vạn
của nàng ta..."

Vân Ca thấy sắc mặt Hứa Bình Quân trắng bệch, vội vàng cắt ngang lời
nàng: "Tỷ tỷ, không được nói nữa, cũng không được nghĩ tới nữa."

Năm đó, Hoắc gia mặc dù không phải muốn nhắm vào tỷ tỷ, nhưng dù sao
tỷ tỷ cũng là vì Hoắc gia thiếu chút nữa là chết. Thê tử còn đang dưỡng
bệnh ở nhà, vậy mà Lưu Tuân cùng Hoắc Thành Quân... Tỷ tỷ đã cho rằng
phu thê ân ái hóa ra từ đầu chí cuối đều là giả.

Mạnh Giác cau mày không nói gì. Thân thể Hứa Bình Quân không khoẻ,
còn bị động thai khí, Hoắc Thành Quân nhất định là biết, vậy mà cô ta
còn cố ý chạy đến trước mặt Hứa Bình Quân nói những lời này, chiêu "Độc
tâm" này so với kế sách Hoắc Quang dùng thật sự là rất có phong phạm hổ
phụ sinh hổ tử, gươm chưa dính máu đã thắng, giết địch vô hình.

Hứa Bình Quân mỉm cười, nhưng nụ cười kia ở trên gương mặt tái nhợt
tiều tụy, chỉ càng làm tăng thêm vẻ bi thương: "Được, không nói tới bọn
họ nữa. Vân Ca, Mạnh Giác huynh ấy... huynh ấy thật tình muốn trị bệnh
cho muội, lúc ấy huynh ấy căn bản không biết trong cơ thể Tiên đế có
độc. Kỳ thật, rất nhiều chuyện, tỷ đã sớm mơ hồ hiểu được, nhưng vẫn
không dám nghĩ sâu hơn, cũng vẫn đều gạt muội. Mạnh Giác gạt muội là sợ
muội đi tìm Lưu Tuân báo thù, sợ muội sẽ bị thương. Tỷ gạt muội, cũng là sợ muội đi tìm Lưu Tuân báo thù, nhưng cũng sợ Lưu Tuân bị thương,
muội... Muội không được tức giận..." Nước mắt Hứa Bình Quân rơi xuống lã chã.

Mạnh Giác ôn hòa nói với Hứa Bình Quân: "Tính cách của Vân Ca muội
cũng không phải không biết, nàng sẽ không giận muội, muội không cần vì
chuyện này mà khổ sở áy náy, muội ở trong lòng nàng vĩnh viễn là tỷ tỷ
tốt."

Hứa Bình Quân nắm chặt tay hai người bọn họ: "Vân Ca, muội đồng ý với tỷ, quên đi hết thảy mọi chuyện ở giữa, chỉ nhớ tới khi hai người vừa
mới gặp, khi đó, chúng ta đều tốt... Tất cả mọi người đều rất vui vẻ...
Muội và Mạnh đại ca cùng ở chung một chỗ thật vui vẻ, hai người..."

Bàn tay Mạnh Giác ở trên phủ lên tay Vân Ca, khoảng cách giữa hai bàn tay chỉ có vậy nhưng dường như cách cả mấy đời. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, hai người không ai nói lời nào.

"Vân Ca!" Hứa Bình Quân khó thở, muốn ngồi dậy, thân thể lại mềm nhũn, đầu vô lực rơi xuống lồng ngực Vân Ca.

Vân Ca như ở trong mộng mới tỉnh, vội kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."

Mạnh Giác nắm chặt tay Vân Ca, nói với Hứa Bình Quân: "Lời mà ta từng nói trước mặt muội, suốt đời suốt kiếp ta sẽ hết lòng tuân thủ."

Hứa Bình Quân vẫn hướng đôi mắt trông mong nhìn về phía Vân Ca, Vân
Ca do dự một lát, ở trước mắt Hứa Bình Quân, cũng nắm lấy tay Mạnh Giác. Hứa Bình Quân vui mừng nở nụ cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Hổ
nhi..."

Mạnh Giác lập tức nói: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ta tuyệt đối sẽ không để Hoắc gia làm hại tới nó chút nào."

Hứa Bình Quân môi run run muốn nói "Cảm tạ", nhưng trong cuộc đời này ân huệ của Mạnh Giác đối với nàng, căn bản không phải hai từ "Cảm tạ"
là có thể báo được, cho nên đơn giản là im lặng, chỉ có nước mắt cứ rơi
xuống từng giọt.

"Hổ nhi nó sao mà... còn... còn chưa..."

Giọng nói của Hứa Bình Quân càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng thấp,
cuối cùng không còn ra tiếng. Tay nàng đặt ở trên hai tay của Vân Ca và
Mạnh Giác đột nhiên rơi xuống, đập xuống giường, một tiếng "bộp" nhẹ
nhàng vang lên, Vân Ca lại giống như nghe thấy tiếng sấm dữ dội, thân
thể khẽ run rẩy, bỗng nhiên ôm chặt lấy Hứa Bình Quân, nội tâm thống khổ vạn phần, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, chỉ có thân thể càng không ngừng run rẩy, giống như nàng đang đặt mình trong băng thiên tuyết địa.

Ở ngoài phòng có tiếng nói chuyện rất nhỏ, Tranh Nhi dắt tay Lưu
Thích đi vào, Lưu Thích còn đang cười gọi "Mẫu hậu", muốn chạy tới trước giường, Tranh Nhi cũng đã hiểu được hết thảy, vội giữ nó lại, đưa mắt
ra hiệu cho Phú Dụ: "Thái tử điện hạ, ngài đi ra ngoài trước, hoàng hậu
nương nương có chuyện cần căn dặn nô tỳ."

Sắc mặt Phú Dụ thay đổi mấy lần, kéo Lưu Thích bước ra ngoài, nhưng
Lưu Thích cũng đã kịp nhận ra, tránh khỏi Phú Dụ, vọt tới trước giường:
"Mẫu hậu! Mẫu hậu! Mẹ! Mẹ! Mẹ..."

Cùng với tiếng khóc lớn tê tâm liệt phế của Lưu Thích, tin tức hoàng
hậu bởi vì khó sinh, băng huyết rồi qua đời truyền ra khỏi Tiêu Phòng
Điện. Màn đêm trong Vị Ương Cung bị phá vỡ, khắp cả tòa cung điện đều là đèn đuốc sáng trưng.

Cung nữ, thái giám trong Chiêu Dương Điện vì sớm có mệnh lệnh, trước
sau như một đều ngăn cản tin tức từ Tiêu Phòng Điện. Nhưng tin tức lần
này, không có bất cứ người nào dám không thông báo, cho nên dù là nửa
đêm, thái giám vẫn run lẩy bẩy đến bên ngoài tẩm điện gõ cửa.

Lưu Tuân đang ngủ say trở mình một cái, không vui "Hừ" một tiếng.
Hoắc Thành Quân chống tay ngồi dậy, tức giận nói: "Lôi xuống dưới."

Tiếng thái giám dập đầu vang tới tận trời, khóc nói: "Hoàng. . .
thượng, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. . . Nương nương hoăng
thệ*."

*Hoăng thệ: từ cổ, thời xưa khi vua hay chư hầu chết thì gọi là hoăng.

Lưu Tuân còn đang trong mộng đột nhiên mở mắt, dùng thế cá chép uốn
mình*, trực tiếp lướt qua Hoắc Thành Quân đang nằm ở bên cạnh, rồi đứng
trên mặt đất. Hắn còn đang mặc áo mỏng, chân trần, đã mở cánh cửa ra,
nhấc chân đạp vào thái giám đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi nói xằng nói
bậy cái gì!"

*Cá chép uốn mình: nguyên văn là Lý ngư đả đĩnh( 鲤鱼打挺 ): theo Baike giải thích là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi
đấu. Cụm từ được lấy từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn
mình trên mặt đất.

Cung nữ, thái giám trong Chiêu Dương Điện đã sớm quỳ đông nghìn nghịt ở dưới đất, ai ai cũng đều dập đầu. Lưu Tuân hướng ánh mắt tới Hạ ma
ma, trong ánh mắt hiện lên nghi vấn và mơ hồ có sợ hãi cùng khẩn cầu. Hạ ma ma không đành lòng nhìn hắn, cụp mắt nói: "Bẩm tấu hoàng thượng,
hoàng hậu nương nương bởi vì bị động thai khí, khiến cho sinh non, không ngờ lại là một thai ngược, sinh khó, hoàng hậu nương nương đau đớn tới
tận hơn nửa đêm, cuối cùng thể lực không thể chống đỡ nổi, mẫu... mẫu tử đều không giữ được, mong hoàng thượng lấy quốc sự làm trọng, bảo trọng
long thể, nén bi thương thuận theo biến..."

Lưu Tuân chỉ cảm thấy giọng của Hạ ma ma càng lúc càng nhỏ, lỗ tai
hắn dần dần không nghe được gì hết, cuối cùng không có một âm thanh gì.
Hắn thấy đám người chung quanh có người dập đầu, có người lau nước mắt,
còn có người chạy tới chạy lui, dường như rất hỗn loạn, nhưng hắn lại
cảm thấy thế giới vô cùng im lặng, yên tĩnh tới mức hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập, giống như tiếng nổi trống, âm thanh đó càng lúc càng
nhanh, càng lúc càng lớn.

Hắn đi từng bước một ra bên ngoài, có người kéo hắn lại. Hắn quay
lại, thấy là một nữ tử dung mạo xinh đẹp quyến rũ, miệng gấp gáp há ra
rồi ngậm lại, bên cạnh là một cung nữ khom người đang cầm một bộ y phục, nữ tử làm người ta thấy ghét kia còn chỉ vào chân hắn đang nói gì đó,
hắn không kiên nhẫn đẩy nữ tử đó ra, chạy ra bên ngoài.

Dường như là có tuyết rơi, trên người cứ một tầng lại một tầng lạnh
lẽo, thế nhưng không sợ, chỉ cần chạy vào trong phòng là sẽ ấm áp. Mùa
đông năm ấy cũng lạnh vô cùng, khắp nơi đều có tuyết rơi, hắn không có
áo bông, đành phải mặc một bộ áo hai lớp. Mỗi ngày hắn đều đi loanh
quanh khắp phố phường, tìm người chọi gà, thắng thì có ăn, buổi tối các
huynh đệ đều thích chen chúc trong căn phòng nhỏ của hắn, không phải
phòng ở của hắn ít khe nứt* hơn của người khác, cũng không phải nóc nhà
của hắn ít có gió lùa vào hơn nhà người khác, mà là phòng của hắn vào
mỗi buổi tối luôn luôn có chậu than sưởi. Mỗi ngày Bình Quân lên núi
nhặt củi, khi về, đều lén lấy mấy cành củi to nhất nhét vào dưới mái
hiên nhà hắn.

*Tường nhà đắp đất nên lâu ngày sẽ có vết nứt.

Tiểu nha đầu kia, nhìn thấy bọn họ một bang vô lại, luôn luôn lẳng
lặng lui sang ven đường. Đám Hắc Tử huýt gió, lớn tiếng trêu cợt nàng,
nàng lưng đeo giỏ mây, căng thẳng đứng đó, mũi bị lạnh tới mức đỏ hết
lên, trông vô cùng buồn cười. Trên tay áo nàng là vài miếng vá lớn, trên chân là một đôi giày của con trai vô cùng lớn, phỏng chừng là giày cũ
của ca ca nàng, ngón chân cái còn lộ ra bên ngoài. Dường như cảm giác
được ánh mắt hắn lướt qua đôi giày của nàng, mặt nàng đỏ lên, ngón chân
ra sức co vào trong giày...

Hắn đột nhiên dừng bước.

Trước mắt không phải là căn nhà của hắn, mà là một tòa cung điện, có
thể cản gió, có thể ngăn tuyết, nhưng cái lạnh trên người hắn càng lúc
càng tăng. Vô số người ra nghênh đón, quỳ ở dưới chân hắn, có người
ngẩng đầu lên nói gì đó, có người cúi đầu khóc gào, nhưng hắn không nghe được gì hết. Hắn đi xuyên qua bọn họ, chạy vào trong phòng, đi qua rất
nhiều cửa điện, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng. Hắn thấy nhẹ lòng,
tuyết ngừng, thân thể cũng ấm áp, nàng không phải vẫn đang yên ổn ngủ ở
đó sao? Thế giới của hắn vẫn an ổn.

Hắn mỉm cười bước tới trước, đứa bé đang quỳ trước giường đột nhiên
đứng lên, nước mắt đầy mặt chạy tới chỗ hắn, trong lòng hắn chấn động –
trong khoảnh khắc, tiếng khóc long trời lở đất truyền tới lỗ tai, ép tới hắn đầu váng mắt hoa, hắn bàng hoàng đưa tay ôm lấy đứa bé: "Đừng khóc, đừng khóc! Mẹ con không sao đâu!"

Đứa bé lại phẫn nộ mà đẩy hắn ra ngoài: "Cha đi ra ngoài, cha đi ra
ngoài! Mẹ là bị cha làm tức chết! Là bị cha làm tức chết! Cha tới Chiêu
Dương Điện đi, Chiêu Dương Điện có Hoắc Tiệp dư xuất thân cao quý, cao
sang đẹp đẽ không giống như mẹ, cha đi tìm cô..."

Hà Tiểu Thất lao tới, ôm Lưu Thích ra: "Thái tử điện hạ không được
bất kính!", rồi vội vàng thỉnh tội với Lưu Tuân: "Hoàng thượng, Thái tử
bi thương quá độ, thần chí không tỉnh..."

Lưu Thích ngay cả đánh hay đá cũng đều dùng để thoát ra, nhưng nó làm sao thoát được Hà Tiểu Thất, cuối cùng nó ôm ngược lại Hà Tiểu Thất,
khóc lớn lên: "Tiểu Thất thúc thúc, mẹ... mẹ..." Tiểu Thất cũng rơi lệ
không ngừng, lại lo lắng Lưu Thích bi thương rồi nói thêm lời nói bất
kính gì, ôm Lưu Thích thối lui ra ngoài điện.

Lưu Tuân chậm rãi đi tới trước giường, quỳ xuống, cầm tay nàng lên,
nhưng tay nàng lạnh như băng, không có khả năng làm hắn ấm áp được, cũng sẽ không nắm lấy tay hắn. Hắn áp tay nàng lên mặt, lạnh buốt thấu tim,
hắn quay đầu nhìn về phía Vân Ca: "Vì sao các ngươi không gọi ta? Vì sao không chịu để cho ta thấy nàng một lần cuối cùng? Vì sao?", ngữ khí như thể bình tĩnh nhưng ẩn dưới là bão táp cuộn dâng mãnh liệt.

Vân Ca nhìn chằm chằm vào hắn, không nói câu nào, thân thể nàng lại
run rẩy, dường như hết sức căng thẳng. Nàng nhẹ giọng nói: "Hứa tỷ tỷ có mấy câu muốn ta chuyển lại cho hoàng thượng."

Mạnh Giác muốn lôi Vân Ca lại, nhưng cũng đã chậm.

Thân pháp Vân Ca nhẹ nhàng giống như một đám mây xanh nhẹ bay tới
hướng Lưu Tuân, mà Lưu Tuân nóng lòng nghe được di ngôn của Hứa Bình
Quân, cũng lao nhanh về phía Vân Ca. Hắn thấy môi Vân Ca mấp máy, lại
nghe không rõ lắm là nàng nói cái gì, theo bản năng liền cúi người xuống nghe, bất thình lình mũi kiếm trong tay áo Vân Ca lao ra, đâm tới dày
đặc, đâm thẳng tới trái tim Lưu Tuân, may mắn Lưu Tuân võ công cao
cường, thân thể phản ứng nhanh chóng theo bản năng, cố gắng vận lực thối lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh khỏi từng chiêu tất sát(nhất
định phải giết) của Vân Ca. Nhưng chiêu thức của Vân Ca tinh diệu khó có thể tưởng tượng được, còn mang theo quyết tâm phải giết, như từng đợt
sấm sét lôi đình tấn công tới Lưu Tuân hết đợt này tới đợt khác. Lưu
Tuân mất tiên cơ, bị vây phải thủ thế, vài lần muốn chạy thoát khỏi kiếm võng, đều bị Vân Ca đánh trở lại, trước sau đều tránh không khỏi mũi
kiếm của Vân Ca.

Đã lui tới vách tường, Lưu Tuân chỉ có thể né tránh sang hai bên, lại quên bên cạnh hắn chính là giường của Hứa Bình Quân, chân bước nhầm một bước, thân thể mất thăng bằng, Vân Ca lập tức nắm được cơ hội, mũi kiếm đột nhiên bung thành ngàn vạn đóa kiếm hoa, mỗi một đóa hoa đều thần
tốc bay về phía cổ họng Lưu Tuân. Đồng tử trong mắt Lưu Tuân đột nhiên
co rút lại, trước những đóa hoa lạnh lùng xoay tròn, giống như có một
tia chớp cùng với màn quen biết với Vân Ca hiện lên trước mắt hắn, làm
như thế nào cũng không thể tin được là hắn lại chết ở trong tay nàng.

Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện giữa không trung, ở một khắc cuối
cùng, bắt được mũi kiếm, toàn bộ kiếm hoa mang ánh sáng chói mắt biến
mất trong chớp mắt. Lưỡi kiếm kề sát cổ Lưu Tuân dừng lại, Lưu Tuân
không bị thương, nhưng bàn tay kia lại bị mũi kiếm đâm bị thương, máu
tươi rơi xuống tấm áo mỏng trắng như tuyết trên người Lưu Tuân.

Ngoài phòng, thái giám nghe được động tĩnh, thử thăm dò gọi vài tiếng "Hoàng thượng", Lưu Tuân cũng chưa đáp lời, bọn họ vọt tiến vào, nhìn
thấy cảnh giương cung bạt kiếm, trước mắt là một màn giữa lằn ranh sinh
tử, sợ hãi tới mức không biết nên làm gì bây giờ.

Mạnh Giác tay cầm mũi kiếm, nhìn Lưu Tuân bình tĩnh nói: "Hoàng
thượng trước hết vẫn nên để cho bọn họ lui ra, có mấy lời, hoàng thượng
tuyệt đối không muốn cho bất cứ kẻ nào nghe được."

Bởi vì Lưu Tuân bị mũi kiếm kề trên động mạch cổ, không dám cúi đầu, chỉ có thể ngẩng đầu hạ lệnh: "Các ngươi đều lui ra."

Đám thái giám không dám không lùi ra sau, lại không dám bỏ mặc hoàng
thượng lại đó, đành phải đi bước một thối lui ra ngoài điện, xa xa vây
quanh đại điện. Càng lúc càng có nhiều thị vệ nghe thấy tin tức chạy
tới, vây tầng tầng lớp lớp quanh Tiêu Phòng Điện.

Mạnh Giác nói với Vân Ca: "Nếu nàng giết hắn, hôm nay không thể sống mà rời khỏi nơi này."

Vân Ca một tay nắm chặt kiếm không buông, một tay vận lực, định thoát khỏi Mạnh Giác: "Ta cũng không muốn sống mà rời đi."

Lưu Tuân muốn nhìn vẻ mặt Vân Ca, hắn làm thế nào cũng không thể
tưởng tượng được ánh mắt muốn giết hắn là của Vân Ca, hắn chỉ cảm thấy
người dùng kiếm đặt lên cổ hắn là một người khác, nhưng đầu thì không
thể cúi xuống được, chỉ có thể cất giọng khàn khàn hỏi: "Vân Ca, làm sao mà muội biết được hết thảy?"

Mạnh Giác hừ khẽ một tiếng: "Ngươi cho là kế hoạch của ngươi là thiên y vô phùng, nhưng căn bản ngay cả Lưu Phất Lăng cũng không giấu giếm
được."

Thân thể của Lưu Tuân và Vân Ca đột nhiên đều cùng run lên, mũi kiếm
đặt trên cổ Lưu Tuân đâm tới, cổ Lưu Tuân và tay Mạnh Giác đồng thời bắt đầu chảy máu.

Lưu Tuân không dám cử động nữa: "Không có khả năng! Tuyệt đối không
thể có khả năng! Nếu hắn biết... ta làm sao có thể còn sống? Hắn làm sao có thể để cho ta sống?"

Trong mắt Vân Ca có khiếp sợ không thể tin tưởng cùng với bi thương, cũng thì thào nói: "Không, không đúng, chàng sẽ không..."

"Ngươi không hề để ý tới tình nghĩa của Hứa Bình Quân và Vân Ca với
ngươi, còn muốn bao nhiêu khổ tâm của ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ta đương nhiên sẽ không muốn giấu giếm cho ngươi, cho nên sau khi phát
hiện là ngươi, lập tức đã nói cho Lưu Phất Lăng, vốn tưởng rằng hắn sẽ
xử tử ngươi, truyền ngôi cho Lưu Hạ, không ngờ rằng vậy mà hắn...Vậy mà
hắn không làm gì hết, chẳng những không làm gì hết, ngược lại vẫn quyết
định truyền hoàng vị cho ngươi như cũ."

"Ngươi nói bậy! Không đúng! Chàng sẽ không! Lăng ca ca sẽ không..."
Vân Ca lắc đầu hét lên, mũi kiếm càng không ngừng rung rung, giống như
bất cứ lúc nào cũng đều có thể đâm vào cổ họng Lưu Tuân.

Mạnh Giác dùng sức ngăn lưỡi kiếm lại, lớn tiếng nói: "Vân Ca! Hắn là Lăng ca ca của nàng, nhưng hắn lại là hoàng đế của vạn dân thiên hạ,
hắn vì nàng và hắn, hẳn là sẽ giết chết Lưu Tuân, nhưng hắn vì vạn dân
thiên hạ thì không thể giết Lưu Tuân! Cái chết của hắn lúc ấy đã định,
nếu còn giết cả Lưu Tuân, như vậy người được lợi chỉ có thể là Hoắc
Quang, Lưu Hạ nặng nghĩa mềm lòng, không thể là đối thủ của Hoắc Quang,
chỉ sơ sảy một chút, thiên hạ sẽ hỗn loạn bất ổn. Hắn không giết Lưu
Tuân, phụ nàng, càng phụ lại chính hắn, nhưng nếu hắn giết Lưu Tuân, có
lẽ chính là phụ lại muôn dân trăm họ!"

Vân Ca gào lên: "Ta không nghe ngươi nói, ta chỉ biết hắn đã hại chết Lăng ca ca!"

Nàng nói xong cũng không quan tâm, vận lực đâm về phía trước, tay
Mạnh Giác đau đớn một trận thấu tim, hắn không áp chế được đường kiếm
của Vân Ca, lại không thể đả thương Vân Ca, trong lúc tức giận cấp bách, bèn giật mạnh thanh kiếm, để mũi kiếm chếch ra, rồi buông xuống: "Được! Nàng muốn giết thì cứ giết đi! Dù sao nàng cũng đã sớm không muốn sống
rồi! Hán triều hiện tại đang giao chiến với người Khương, nàng giết hắn, nhiều nhất cũng chỉ là thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, cùng lắm
thì hơn mấy vạn người, hay mấy chục vạn người chết cùng với nàng, không
được yên lòng chính là Lưu Phất Lăng, ta cũng sẽ không quan tâm tới
những lưu dân khổ cực đó, những chuyện này thì có quan hệ gì với ta?"

Nói xong, hắn vung tay áo, nhưng lại ngồi xuống bên cạnh, lấy ra một
chiếc khăn lụa, cúi đầu bắt đầu băng bó miệng vết thương cho mình, cũng
không liếc mắt nhìn lại Vân Ca tới một lần.

Vân Ca muốn đâm, nhưng lại không đâm tới được, một kiếm này đâm
xuống, chính là đâm nát nhiều năm khổ tâm của Lăng ca ca, đâm tới chính
là vô số gia đình tan cửa nát nhà, muốn lui lại, nhưng căm hận lại tràn
đầy trong lồng ngực. Người trước mắt, đã làm cho nàng và Lăng ca ca âm
dương cách trở, làm cho con của nàng ngay cả một tiếng khóc chào đời
cũng không thể phát ra.

Tay nàng cầm kiếm run run rẩy rẩy.

Thân thể Lưu Tuân đã kề sát tới bức tường, kiếm trên tay Vân Ca càng
không ngừng run rẩy, máu từ trên cổ hắn không ngừng nhỏ xuống, chiếc áo
trắng mỏng đã nhuộm một khoảng đỏ thẫm.

Đột nhiên, Tranh Nhi dắt tay Lưu Thích xuất hiện ở cửa. Lưu Thích
hoảng sợ trợn tròn mắt, không nhịn được lớn tiếng gọi: "Cha! Cô cô?
Cô... cô..."

Cạch một tiếng, kiếm của Vân Ca rơi xuống mặt đất. Lưu Thích chạy tới chỗ Vân Ca, lại có chút sợ hãi ngừng lại: "Cô cô, vì sao cô cô..."

Vân Ca ngồi xổm xuống, ôm chặt nó trong lồng ngực: "Sau này không được gọi ta là cô cô nữa."

"Vậy gọi là gì ạ?"

"Dì, ta là dì của con, không phải là cô cô."

"Vâng, dì."

"Sau này dì sẽ không tiến cung tới thăm con được, con phải sống một
mình cho tốt, không được quên mẹ của con, con phải trở thành một người
tốt, đừng để cho mẹ con ở dưới đất phải thương tâm."

Lưu Thích khóc lên, ôm lấy cổ Vân Ca: "Dì, dì không được rời xa Hổ nhi."

Nước mắt Vân Ca rơi xuống cổ áo nó: "Con chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần con
sống tốt, dì sẽ vẫn dõi theo con, mẹ con cũng sẽ vẫn dõi theo con."

Vân Ca dứt khoát đẩy Lưu Thích ra, bước ra ngoài điện.

Trong vòng một ngày, liên tiếp có biến cố, Lưu Thích đối với việc này mơ mơ hồ hồ, cái hiểu cái không, lúc này rốt cuộc nhịn không được, lau
nước mắt rồi lại khóc lớn lên. Tranh Nhi bước tới, lau đi nước mắt cho
nó, nhỏ giọng dỗ nó: "Thái tử điện hạ đã là người lớn rồi, phải kiên
cường!"

Vân Ca hai mắt đẫm lệ, quay đầu lại nhìn nó: "Đừng khóc, sau này con
là hoàng thượng, ông trời sẽ dùng toàn bộ thiên hạ đền bù cho những gì
con đã mất đi."

Y phục màu lục, chợt ẩn chợt hiện trong đám người, rồi đã nhìn không thấy nữa.

Thất Hỉ lúc này mới dám xông tới, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng, có cần đuổi... đuổi bắt Vân Ca không?"

Lưu Tuân mềm nhũn ngồi xuống giường, cả người đờ đẫn, vậy mà Lưu Phất Lăng tâm như gương sáng, đã sớm biết hết thảy? Nhưng hắn... hắn...
Không có khả năng! Không có khả năng! Hắn không có khả năng biết được
tất cả!

Thất Hỉ lại gọi: "Hoàng thượng?"

Mạnh Giác lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng, nếu nói rằng trên đời này,
ngoại trừ Thái tử điện hạ, còn có ai làm cho hoàng hậu nương nương không yên lòng, thì đó chính là Vân Ca, xin để cho hoàng hậu nương nương có
thể an lòng yên nghỉ, cũng làm cho Thái tử điện hạ còn có thêm một người thân."

Lưu Tuân không hề để tâm tới ánh mắt của Mạnh Giác, cũng không có
phản ứng như mọi khi, chỉ ngây dại nhìn Hứa Bình Quân đang nhắm mắt ngủ
yên, trong lòng là đại tuyết ngập tràn, cuối cùng vô lực phất phất tay.

Trong lòng Thất Hỉ khẽ thở phào một tiếng, dẫn người rời khỏi phòng, đồng thời phân phó tất cả thị vệ quay về vị trí ban đầu.

Tranh Nhi xin Lưu Tuân cáo lui: "Nô tỳ dẫn Thái tử điện hạ tới Trường Nhạc cung ở tạm mấy ngày."

Lưu Tuân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lưu Tuân nhìn thấy tóc Hứa Bình Quân có chút rối, ngồi vào đầu
giường, cầm lược chải tóc cho nàng, động tác cẩn thận ôn nhu. Mạnh Giác
thấy thế lại chỉ cảm thấy khinh thường chán ghét, Lưu Tuân không phải là hoàng tử an nhàn chưa từng trải qua tranh đấu giành giật, hắn là người
đi qua máu tươi, giữa âm mưu tranh đoạt mà sống sót. Với thông minh của
hắn, năm đó khi hắn lập Hứa Bình Quân làm hậu, đã biết kết cục ngày hôm
nay. Hắn vì mình, tự tay đẩy một nữ tử yếu ớt tới trước lưỡi đao đầu
sóng. Đã có khi đó, hà tất gì phải như hiện tại?

Mạnh Giác khom người xin lui.

Lưu Tuân hỏi: "Nàng... Trước khi nàng đi cũng không muốn gặp ta sao?"

Mạnh Giác cúi đầu, lời nói cũng rất thẳng thắn: "Đúng vậy, chưa từng
đề cập tới là muốn gặp hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương vật lộn tới
nửa đêm, lại bởi vì trước đó đã bị động thai khí, thai nhi bị tổn hại,
thai vị lại ngược, cho nên sau khi sinh hạ đã chết. Hoàng hậu nương
nương bi thương không chịu nổi, khiến cho băng huyết mà chết."

Trước mắt Lưu Tuân biến thành màu đen, lược trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa: "Là con trai? Hay là con gái?"

"Một bé gái rất xinh xắn."

Mạnh Giác nói, còn cố ý ôm chiếc chăn bông nhỏ bọc đứa bé tới đó, đưa cho Lưu Tuân, Lưu Tuân không muốn nhận, Mạnh Giác lại thả tay, đứa bé
rơi xuống đất. Lưu Tuân trong lòng đau xót, biết rõ là đứa bé đã chết,
nhưng vẫn cuống cuồng lao ra, ôm đứa bé vào trong ngực. Ôm trong ngực
trong nháy mắt, đứa bé đối với hắn mà nói vừa xa xôi vừa xa lạ này, tựa
hồ là một đứa bé không có bao nhiêu liên hệ, vậy mà lập tức hòa vào
trong huyết mạch của hắn, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng của đứa bé nằm
trong lồng ngực hắn, đôi mắt nhắm chặt, môi khẽ cong, màu da trắng hồng, thân thể mềm mại. Từ nay về sau, trong giấc mộng lúc đêm khuya của hắn, sẽ có một bé gái nho nhỏ quẩn quanh, yếu ớt như vậy, đáng yêu như vậy,
nhưng hắn lại vĩnh viễn không nghe được một tiếng "Cha".

Lưu Tuân nhắm hai mắt lại, gắt gao ôm chặt đứa bé, thân thể không thể kiềm chế được run rẩy.

Mạnh Giác quỳ xuống, tấu nói: "Thần bỗng nhiên nghĩ tới một việc, cần bẩm tấu hoàng thượng."

Lưu Tuân không còn sức lực để nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Hoàng hậu nương nương bởi vì tâm trạng phẫn nộ, trong lòng ngập tràn bi thương, động thai khí, khiến sinh non, thai vị lại còn bị ngược,
chính là chân đứa bé ở dưới, đầu ở trên, là thai vị khó sinh nhất. Thái y muốn dùng thuốc giục sinh, để cho đứa bé mau chóng sinh ra, ý tưởng của Thái y nhìn qua thì không có sai lầm gì lớn, nhưng bởi vì tình trạng
của nương nương lúc này vốn là làm như thế nào cũng đều nguy hiểm vô
cùng, nhưng chẳng qua là càng nguy hiểm thì càng dễ dàng bị người ta
khống chế mà thôi. Phương thuốc nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng
mà luôn rất khó cam đoan không tìm ra một điểm sai lầm." Mạnh Giác ngừng lại.

Lưu Tuân đột nhiên mở mắt, trong mắt thấy được mây đen bao phủ, sát khí dầy đặc: "Vì sao ngươi không nói tiếp?"

Mạnh Giác cung kính nói: "Thần cũng không biết đoạn sau là gì, hoàng
thượng muốn xử trí như thế nào, đoạn sau là thế đó, thần cáo lui."

Sắc mặt Lưu Tuân hết sức khó đoán, lúc thì xanh, lúc thì tím, lúc thì trắng, cuối cùng hoàn toàn biến thành u ám suy sụp. Bất luận sau đó
phát sinh chuyện gì, bất luận lời của Mạnh Giác là thật hay là giả, việc sinh non này đúng là do hắn gây nên.

Hiện tại hắn không còn sức lực, cũng không có khả năng truy cứu trút giận, hắn chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh, rất lạnh!

Hắn một tay ôm đứa bé, một tay gắt gao nắm chặt tay Hứa Bình Quân,
đại tuyết tựa như lông ngỗng bay xuống tới tấp, trong thiên địa chỉ có
hắn một thân một mình gian nan hành tẩu, căn phòng mà bất kể là gió
tuyết có lớn tới đâu, cũng sẽ có ấm áp rốt cuộc đã không thể tìm thấy.

Bình Quân, nàng đã không thể đi nhặt củi cho ta được nữa rồi, có phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui